Chương 4

Đàm Xảo Xảo quay đầu nói với Vân Hân, "Nghe thấy không? Tư duy hợp lý, sau này đừng tùy tiện cứu người.”

Trần Hiên há miệng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy không thích hợp. Giằng co một lúc, anh ta quay đầu ngắm phong cảnh, giả vờ không nghe thấy.

Lúc này, một người chỉ chỉ, chần chừ hỏi, "Là tôi hoa mắt sao? Người đường đó... Có phải ông chủ của chúng ta không?”

Tất cả mọi người, "?!!”

Nhìn kỹ, dụi dụi mắt tiếp tục nhìn, ánh mắt chớp chớp vài lần rồi lại nhìn một lần...

"Xong rồi!! Người đó thực sự là ông chủ!”

Mấy người đàn ông gào khóc thảm thiết, giọng nói kia trực tiếp che giọng khóc của Lưu Na.

Lưu Na cũng choáng váng, quên khóc, sững sờ nhìn bọn họ.

"Tôi còn muốn trả nợ thế chấp, còn phải nuôi vợ con! Nửa ngày không gặp, ông chủ sao lại không còn?!”

"Sau khi tốt nghiệp tôi đã đổi năm công việc, ở đây lương nhiều nhất, ít việc nhất, bầu không khí văn phòng tốt nhất. Ông chủ không còn, công ty không còn, tôi lại phải ra ngoài xin việc, hu hu hu.”

"Tòa nhà văn phòng bị mất, có thể tìm lại. Vật tư văn phòng, có thể mua lại. Ông chủ đã mất... Thế này, làm sao có lại?”

"Các người thấy rõ không, xác định là ông chủ sao?" Vân Hân căn bản không thấy rõ người đường kia trông như thế nào, đồng nghiệp xung quanh bắt đầu gào thét.

"Đúng vậy, vạn nhất khóc sai rồi, không vứt được mất mặt đâu." Đàm Xảo Xảo cũng nói, "Buổi sáng ông chủ không ở công ty, nói tới ngân hàng làm việc, buổi chiều trước khi họp mới về. Hiện tại mới mấy giờ, nói không chừng còn chưa về đâu.”



Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ông chủ.

Chuông vang lên, vừa vặn từ chỗ người đường kia truyền đến, điện thoại di động phỏng chừng được ông chủ cất trong túi, hiện giờ đã trở thành một bộ phận của pho tượng.

Đàm Xảo Xảo buông điện thoại xuống, tâm tình phức tạp: "Thật sự là ông ấy.”

"Bây giờ làm sao đây?"

Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết làm sao.

Vốn nếu như chỉ là đột ngột ngoài ý muốn, cứu người bị thương ra, sau khi làm mát ngưng đọng mật đường, sau đó thu dọn hiện trường, sửa sang lại tâm tình, cuộc sống sẽ khôi phục lại bộ dáng như trước kia.

Nhưng ông chủ trở thành một người đường, lại khác rất lớn.

"Còn công ty thì sao? Ai sẽ tiếp quản? Sau này nhân viên tự rời chức, hoặc là công ty sa thải? Chúng ta có thể nhận được tiền bồi thường không?” Trần Hiên liên tiếp đưa ra mấy nghi vấn.

Không ai có thể trả lời.

Mọi người đều bối rối.

Có người hai mắt vô thần, nhìn lên bầu trời, "Đây có tính là tiêu tiền tiêu tai (của đi thay người) phải không? Mất việc, nhặt được một mạng, tính ra vẫn là kiếm được.”

Lúc đầu chạy thoát trong chỗ chết, tim đập thình thịch, sâu trong nội tâm dâng ra một cỗ mừng như điên.

Sau đó nghĩ rằng (tài sản của công ty) tổn thất cũng có thể được kiểm soát, mọi thứ không liên quan đến mình, nên trở thành tâm lý ăn dưa xem kịch.

Bây giờ gió vừa chuyển, không có công việc thoải mái, lại mơ hồ cảm thấy có hơi đau lòng.



Ngày này trải qua bao thăng trầm, không phải kí©h thí©ɧ bình thường.

Đàm Xảo Xảo chợt nhớ tới biểu cảm trên mạng: ‘Một giây trước, tôi còn cảnh nào chưa từng thấy. Một giây sau, cảnh này thực sự tôi chưa bao giờ được nhìn thấy.’

Cô ấy nghĩ thầm, tai nạn rò rỉ mật đường, đừng nói đã từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe nói tới.

Nhìn mật đường nửa đông cứng khắp nơi, Đàm Xảo Xảo buồn bực: "Vô duyên vô cớ, mật đường này sao lại bị rò rỉ? Tai nạn lớn như vậy, gây ra nhiều thương vong như thế, không ai ra ngoài chịu trách nhiệm sao?”

"Cảnh sát vội cứu người, có lẽ tạm thời không rảnh truy trách nhiệm." Vân Hân suy đoán, "Chờ bận xong, sẽ điều tra nguyên nhân tai nạn.”

Cô rất tò mò, rốt cuộc là do thiên tai hay nhân họa. Nếu như là một trò chơi nào đó làm quỷ, thì động tay động chân thế nào.

"Người đứng đắn, ai xây dựng nhà máy đường trong khu dân cư chứ." Trần Hiên vừa nghĩ đến vấn đề này, "Loại nhà máy này bình thường không phải đều sẽ xây dựng ở vùng nông thôn, nơi hoang dã không có người sao?”

"Hơn nữa mật đường nóng, cơ sở vật chất khẳng định phải có tiêu chuẩn an toàn nghiêm ngặt." Một người bên cạnh bổ sung, "Nhất định là ăn cắp vật liệu, vi phạm tiêu chuẩn an toàn, mới có thể tạo thành tai nạn nghiêm trọng.”

“Để tôi nói, loại người này nên bắn chết!”

"Hại người mà! Hại chết nhiều người như vậy, lấy gì bồi thường? Lấy mạng bồi thường cũng ngại không đủ. Người đó có bao nhiêu mạng sống chứ? Đủ để bồi thường nhiều người như vậy không?”

"Bởi vì tai nạn bất ngờ chết ngoài ý muốn, những người này sau này có thể nhận được bồi thường hay không? Họ đã chết, nhưng gia đình họ vẫn còn sống. Nhận được bồi thường, ít nhất gia đình cũng có thể sống tốt hơn.”

Trò chuyện một hồi, đề tài cũng lệch đường ray. Trần Hiên dẫn đầu phân tích, người nhà nạn nhân đại khái có thể lấy bao nhiêu tiền, nên đòi bồi thường thế nào, những người khác nghe mà sửng sốt.

Vân Hân nhìn một mảnh hỗn độn, trong lòng khẽ thở dài: Trò chơi đã kết thúc, công tác khắc phục hậu quả lại chỉ vừa mới bắt đầu.