Chương 46: Đưa cơm

Chu Việt vừa mới chân ướt chân ráo bước vào cửa phòng tổng giám đốc nhờ kí giấy tờ, không biết được vì lí do gì mà giây sau đã bị đuổi thẳng cổ ra bên ngoài.

Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa, chẳng lẽ Âu tổng vì đói nên cáu gắt à? Cậu cũng không suy nghĩ nhiều cho cam, cậu làm gì có tài cán gì mà lo chuyện của boss chứ…

Chỉ có thể trưng ra khuôn mặt bất lực đầy đáng thương xuống dưới sảnh để lấy hộp cơm vừa đặt cách đây không lâu. Nghĩ vậy, Chu Việt nhanh chân bước vào thang máy.

Ban trưa ở Âu thị quả nhiên náo nhiệt, bởi vì nhân viên làm việc xuyên giờ trưa rất nhiều nên lượng đồ ăn được ship tới cũng không ít.

Chu Việt nhanh chóng tìm được shipper cầm hàng của mình. Đang trả tiền thì cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Shipper người nào người ấy đều hai tay vài túi giấy to nhỏ được đồ ăn. Duy chỉ có mình Đàm Tiểu Ân vô cùng nhàn hạ, phần cô đưa tới chỉ có mỗi mình của Âu Minh Triết. Không chỉ đưa đồ ăn riêng, mà còn rất chăm chỉ, ngày nào cũng đưa tới. Không quen thuộc mới lạ.

Cô nhanh chóng chen vào đoàn người, nhìn thấy cậu thì cười một cái xem như chào hỏi. Chu Việt theo đó cũng gật đầu, thấy cô càng ngày càng tiến lại gần đến chỗ mình thì cất tiếng chào hỏi.

“Bạn nhỏ, em lại tới ship đồ ăn cho tổng giám đốc nữa hả?”

Đàm Tiểu Ân cười khì khì gật đầu, thời gian dài nhận làm người ship đồ ăn cho Minh Triết, ban đầu còn có người ngậm không được miệng, bây giờ đều đã quen thuộc như thế rồi.

Chu Việt đối với cô gái này có hảo cảm, vậy nên vẫn là nhắc nhở một câu.

“Âu tổng hôm nay giống như ăn phải bom, cẩn thận kẻo ngài ấy giận cá chém thớt thì chết đấy.”

Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì hai mắt tròn xoe nhìn Chu Việt. Làm cậu còn tưởng cô gái này sợ hãi đến phát ngốc rồi. Lắc đầu vỗ vai an ủi cô vài cái sau đó đi đến canteen ăn.

Chỉ còn lại mình Đàm Tiểu Ân, hai mắt chớp chớp liên tục. Vì sao Chu Việt lại nói vậy chứ? Âu Minh Triết lúc nãy nói chuyện với cô còn rất bình thường mà ta?

Đúng là trước khi nói chuyện với cô còn rất bình thường, nhưng sau đó thì biến cố xảy ra. Cô làm gì có biết, nguyên cả cuộc hội thoại với chị gái thì chẳng ai biết đến. Vậy mà Lưu quản gia không lựa thời gian đầu hay giữa mà bắt gặp. Lại bắt gặp đúng cái lúc tiếng của người đàn ông nào đó nói chuyện với cô.

Thông qua đường truyền không khí, ông còn nghe rất rõ tiếng người đàn ông kia nói:

“Bảo trọng, giữ gìn sức khỏe.”

Mà phản ứng của Âu thiếu phu nhân khi nghe thấy câu này thì cả khuôn mặt rộn lên ý cười vô cùng vui vẻ.

Bên tai của Lưu quản gia sau đó ong ong, lập tức gọi điện báo cho Âu thiếu gia. Cái gì chứ thiếu phu nhân này ông cực kỳ yêu quý, ông cũng biết chuyện hai người còn chưa đăng ký kết hôn. Nếu thiếu phu nhân mà biết chuyện này, có phải hay không sẽ chạy theo người khác nha?

Cho đến khi quay lại nghe được tiếng “anh rể” đã quá muộn, Lưu quản gia đang định đính chính lại thì đã không kịp nữa. Với tốc độ bàn thờ, Âu thiếu gia đã cúp máy từ lúc nào. Ông gọi lại mãi mà không được…

Âu Minh Triết tức giận bắt đầu từ đó.

Lưu quản gia lúc này có lẽ khóc không thành nước mắt, vô cùng ăn nan với hành động quên mang não của mình…



Đàm Tiểu Ân đứng trước cửa phòng làm việc, gõ cửa cả buổi trời mà vẫn không thấy động tĩnh gì, trong lòng nôn nóng… Không phải giống như Chu Việt nói đấy chứ?

Ông xã của cô thật dễ giận nha, nhưng lần này chắc chắn không phải lỗi của cô…

Đến lần gõ thứ n lần, mới nghe được tiếng cạch nhỏ từ tay nắm, cửa gỗ được mở ra. Đối diện với cô là một cô gái lạ mặt, tương đối cao. Khuôn mặt trắng bóc, diễm lệ thoát tục, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng hình như cô gái này không được vui vẻ cho lắm, trừng mắt nhìn Đàm Tiểu Ân. Khi nhìn đến đồ ăn cô đang cầm trên tay, cô ta khẽ xì một tiếng khinh bỉ. Tuy nhiên, khuôn mặt vẫn điềm nhiên từ tốn.

“Sao vậy cô bé.”

Đàm Tiểu Ân không ngừng chớp mắt, đối với tình huống gặp một cô gái không phải là mình bước ra từ phòng của chồng đang là một khái niệm mới mẻ.

Trước đây ông xã từng nói với cô rằng phòng làm việc của hắn từ trước đến đến nay ngoài cô ra thì nữ nhân không muốn lui tới. Nhưng hôm nay lại chình ình ra một cô gái, còn mở cửa cho cô…

Đàm Tiểu Ân có chút không vui. Vì sao Minh Triết lại nói dối nha, nói dối là xấu. Chồng của cô từ khi nào bị người ta dạy hư rồi?

“Cô làm gì ở trong phòng của tôi vậy?”

Phía sau lưng truyền đến tiếng nói của đàn ông, không sai biệt cho lắm, là tiếng của chồng cô. Nghe ra là biết phi thường tức giận.

Đàm Tiểu Ân còn tưởng rằng hắn đang nói mình. Ai mà ngờ giây sau, Âu Minh Triết đã đứng trước mặt cô. Có lẽ là do Đàm Tiểu Ân nhìn nhầm đi, nhưng sao cô lại có cảm giác như Âu Minh Triết đang muốn giấu cô đi vậy nhỉ…

Nhạc Diễm An hình như cũng có cùng cảm nhận giống cô, mỉm cười xinh đẹp nhìn người đàn ông dáng người cao ráo trước mắt.

“Em muốn tạo bất ngờ cho anh nha. Cô bé này là em gái anh sao? Thật xinh đẹp nha.”

Âu Minh Triết nghe vậy, khuôn mặt càng lạnh hơn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Nhạc Diễm An: “Còn không đi ra khỏi phòng tôi?”

Nhạc Diễm An vờ như không nghe thấy, liếc về phía sau lưng Âu Minh Triết, rồi hỏi.

“Sao vậy? Sợ em hại em gái anh sao mà bảo vệ như vậy? Đối với người nhà của anh, em đều thích nha.”

Đàm Tiểu Ân trên đầu vạch ra ba đường hắc tuyến…

Cô từ chức vợ chuyển thành em gái từ lúc nào vậy?

***

Mới thi hai buổi mà thấy tạch rồi các bạn ạ… Mai thi tiếp chắc sỉu ngang. Vẫn điều kiện cũ, trên 300 like mới có bão nha.

Tui vừa học vừa viết, không biết có nhầm khái niệm công thức vào không nữa.