Chương 17

Chú Lương lơ đãng nhìn thoáng qua tư thế của họ, cười trêu chọc: “Cháu muốn tiếp tục làm vợ nuôi từ bé của cậu ấy à?”

Giọng điệu của Sở Tri Lục rất nhẹ nhàng: “Không, ngay cả khi ngủ trông cậu ấy cũng không đứng đắn chút nào.”

“Chú thấy thằng nhóc này trưởng thành rất đẹp trai đó, sau này nếu các cháu có con thì sẽ đẹp thế nào chứ. Nhớ lại năm đó, hai cháu dính nhau như hình với bóng, mọi người ai cũng nói sau này cháu chắc chắn sẽ gả cho thằng bé.”

Năm đó, Sở Xuân Liễu vốn không định nhận nuôi Sở Tri Lục. Bà cụ vốn là người thờ ơ, không muốn rước thêm một gánh nặng về nhà. Một đứa bé xuất hiện trước cửa nhà, bà cụ không hề cảm thấy đó là duyên phận.

Trong chăn của đứa trẻ có viết sẵn ngày tháng năm sinh. Bà cụ đoán chắc mẹ của đứa bé mang thai ngoài ý muốn nên mới vứt con gái của mình cho nhà khác nuôi.

Sở Xuân Liễu định ôm đứa bé tới cô nhi viện, nhưng Triệu Tầm Dữ mới một tuổi cứ ôm khư khư cái bọc nhỏ của Sở Tri Lục, luôn miệng gọi em gái. Cậu không cho Sở Xuân Liễu ôm em gái đi, Sở Xuân Liêu kéo tay cậu ra, cậu lập tức lăn xuống đất gào khóc ăn vạ.

Mẹ Triệu Tầm Dữ nói nếu con trai đã thích như vậy, mà ba mẹ của cô bé lại chọn nhà họ Sở thì thôi cứ nuôi đi. Nhà họ Sở cũng không thiếu điều kiện, nuôi thêm một đứa trẻ cũng chỉ coi như thêm bát thêm đũa thôi.

Nếu thật sự có duyên, nói không chừng là vợ nuôi từ bé của con trai, không được thì coi như Sở Xuân Liễu có thêm một đứa cháu gái vậy.

Vì thế, Sở Tri Lục ở lại nhà họ Sở.

Khi còn nhỏ, Sở Tri Lục rất yếu ớt, bệnh tật triền miên, gầy gò ốm yếu. Mẹ và bà ngoại của Triệu Tầm Dữ bảo cậu đi chơi với em gái, có người lớn dẫn dắt nên quan hệ giữa hai đứa trẻ rất tốt. Đặc biệt là sau khi Sở Tri Lục biết chạy nhảy, cô rất bám Triệu Tầm Dữ và không muốn rời khỏi cậu một giây nào.

Khi đó, Sở Tri Lục không gọi Sở Xuân Liễu là bà nội mà gọi theo Triệu Tầm Dữ là bà ngoại.

Người trong thôn ai cũng nói là nhà họ Sở tìm cho Triệu Tầm Dữ một cô vợ nuôi từ bé.

Nhưng, hiện giờ đã thay đổi quá nhiều, hai đứa trẻ không ở bên nhau từ lâu, nhà họ Triệu lại trở nên giàu có như thế. Lời của chú Lương chủ yếu là đùa giỡn chứ không phải nghiêm túc, nhưng ông ấy cũng có ý muốn ghép đôi cho hai cô cậu này.

Nhìn có vẻ rất môn đăng hộ đối, còn về chuyện duyên phận thì phải xem bản thân hai đứa trẻ.

Sở Tri Lục chỉnh tư thế để Triệu Tầm Dữ dựa thoải mái hơn: “Chuyện thơ ấu đã quá xa xôi rồi, không thể coi là thật được.”