Chương 20

Vì đang ở hiệu sách nên Triệu Tầm Dữ không dám nói to, phải hạ thấp giọng nói: “Làm gì có ai tự ý sắp đặt như cậu? Tôi không có điện thoại để chơi đã đủ khổ lắm rồi, thời đại này không có điện thoại thì khác nào ngồi tù? Tôi đã đáng thương như vậy rồi, bây giờ còn không có quyền tự do đọc bất kỳ loại sách nào à? Một ngày 24 tiếng, tôi không thể đọc sách mà mình thích để gϊếŧ thời gian thì tôi phải sống như thế nào? Giận đến điên người à?”

Triệu Tầm Dữ nói cả tràng dài, nhưng không có tác dụng mấy. Sở Tri Lục chỉ thờ ơ lắng nghe, sau đó lạnh lùng thốt một câu: “Đi học và ngồi tù không có gì khác nhau, mới vừa nghỉ được mấy ngày, nhân lúc này thì cậu cứ coi như ngồi tù thêm hai tháng nữa đi.”

“…”

Cuối cùng, Sở Tri Lục cũng mua cho cậu quyển 《Bảo bối đầu quả tim của giáo bá lạnh lùng》 kia.

Triệu Tầm Dữ còn chưa kịp chủ động nói rằng không cần phải mua đồ hiệu thì Sở Tri Lục đã dẫn cậu tới hàng quán ngoài chợ, những bộ quần áo đó thậm chí còn không được treo lên mà được chất thành cả đống ở đấy, cho ai chọn thì chọn.

Triệu Tầm Dữ nhìn thấy áo rằn ri, áσ ɭóŧ, áo mưa, áo vest cho người già và quần âu đầy những sợi chỉ có thể bung ra ở các đường may. Bên khác thì chất đầy giày, xăng đan, giày giải phóng, giày nước, giày thể thao đinh Mike và nhiều loại khác nữa.

Triệu Tầm Dữ ghét bỏ ra mặt, hoàn toàn không muốn tới gần cửa hàng.

“Đừng nói với tôi là cậu dẫn tôi tới đây để chọn quần áo nhé.”

“Đoán đúng rồi.”

“Cậu bảo tôi mặc mấy bộ quần áo này không cảm thấy có lỗi với lương tâm sao? Nếu cậu muốn tôi giấu cái vẻ đẹp này đi thì cứ mua cho tôi một cái khẩu trang là được mà?”

“Có thể cậu vẫn còn chưa hiểu, bà nội mua quần áo cho cậu là để cậu tiện lao động hơn.”

“Bà nói với cậu thế sao?” Không phải thấy tôi bị muỗi đốt nên đau lòng à?

“Ừm, bà còn nói là mua hai ba bộ vào, nhưng chỉ được tiêu khoảng 150 tệ thôi.”

“…” 150 tệ, là cái giá của một bộ quần bình thường với chất lượng không đạt tiêu chuẩn.

Triệu Tầm Dữ bị tổn thương quá nhiều lần nên gần như đã tê liệt.

Sở Tri Lục kéo cậu tới, ánh mắt cậu tan rã. Sở Tri Lục cầm một cái áo khoác vải màu ướm lên người cậu, còn hỏi có được không.

Triệu Tầm Dữ không thèm nhìn, rầu rĩ trả lời: “Cậu thấy được là được.”

Trái tim đã như tro tàn thì chọn cái gì, Sở Tri Lục nói mua cái gì thì mua cái đó đi. Sở Tri Lục chọn ba bộ bảo cậu mặc thử, cậu không động đậy, không muốn mặc. Chủ quán nói với Sở Tri Lục: “Hàng tôi bán đều là đồ nam free size, rất lớn, thường thì đều mặc vừa. Ở đây có rất nhiều bà vợ tới mua quần áo cho chồng, không cần thử đâu.”