Chương 39

Mái tóc đen của Sở Tri Lục được buông thả, cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy ống màu đen, một đôi khuyên tai tua rua trên đôi tai nhỏ nhắn và thanh tú, trên chiếc cổ mảnh khảnh là chiếc vòng cổ tua rua hình ngôi sao.

Hai ngôi sao nhỏ mỏng manh ở trên sợi tua rua rơi vào khe ngực sâu thăm thẳm của cô, nhìn không thấy rõ. Cổ cô trắng nõn, thon dài, xương quai xanh hõm sâu. Phần áo ống che khuất hơn nửa bộ ngực, nhưng khi chuyển động thỉnh thoảng lại lộ ra một chút phần da trắng như ngọc, dường như thứ dẫn dắt tội phạm tiến sâu vào tội ác không phải là hai ngôi sao kia mà là một con dã thú đang ngủ yên, khiến cho trái tim con người ta đập nhanh không ngờ.

Triệu Tầm Dữ không khỏi nhíu mày, thái dương giật giật: “Cậu mặc bộ quần áo này là muốn đi đâu vậy?”

Sở Tri Lục đi về phía cậu, trong lúc nhất thời, Triệu Tầm Dữ cũng không biết nhìn vào đâu.

“Tôi đến tiệc sinh nhật của bạn.”

“Không thể mặc thêm được à? Đêm hôm khuya khoắt mà cậu mặc như vậy ra ngoài coi có được không? Hơn nữa, cậu không sợ mình chiếm mất hào quang của bạn mình hay sao?”

Nếu Sở Tri Lục nhất định mặc thế này ra ngoài tối nay thì cậu sẽ đi cùng cô luôn!

“Cậu ấy yêu cầu chúng tôi ăn mặc trưởng thành một chút, bộ này là cậu ấy chọn cho tôi đó.” Sở Tri Lục nhìn cậu, ánh mắt trong như nước: “Hơn nữa, Triều đại nhà Thanh đã diệt vong rồi, tôi ăn mặc như vậy đi ra ngoài có gì mà không được?”

“Triều đại nhà Thanh đã diệt vong nhưng tϊиɧ ŧяùиɠ trong não của đàn ông vẫn còn sờ sờ ra đấy, nó cứ chảy mãi không dứt và mang tiếng xấu muôn đời. Anh ta sẽ bắt đầu phán đoán đủ kiểu khi thấy cậu ăn mặc mát mẻ, nhìn lại thấy cậu chỉ có một mình, rồi lỡ như anh ta nổi điên làm liều thì phải làm sao đây?”

Triệu Tầm Dữ trở nên cáu kỉnh, một người đàn ông có thể sử dụng bạo lực hoặc những phương pháp vô đạo đức và phi pháp đối với phụ nữ, liệu anh ta sẽ ngồi xuống thảo luận xem triều đại nhà Thanh có còn tồn tại hay không sao? Anh ta sẽ quan tâm đến đánh giá của bạn về tam quan và đạo đức à?

“Ý của cậu là bởi vì đàn ông có tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, ẩn chứa khả năng là tội phạm hϊếp da^ʍ, cho nên các cô gái không thể ăn mặc gợi cảm khi ra ngoài một mình sao?”

Triệu Tầm Dữ ấn huyệt thái dương: “Không phải... chậc, nhưng trong trường hợp này, cho dù cậu có cậu có nhấn mạnh quyền tự do và quyền ăn mặc như thế nào thì cũng vô ích. Điều quan trọng nhất là phải thận trọng để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.”

Vừa dứt lời thì cậu lại cảm thấy mình quá nghiêm túc nên nói thêm: “Không phải là tôi muốn hạn chế cậu bày ra vẻ đẹp của mình. Tôi chỉ cảm thấy rằng chặng đường cải tạo đàn ông còn rất dài, còn việc tự bảo vệ bản thân của cậu thì phải thực hiện ngay bây giờ.”

“Còn gì nữa không?”

Khi cô hỏi như vậy, đột nhiên Triệu Tầm Dữ cảm thấy rằng mình như đang ở vị trí của một người bố vậy. Phiền thật đấy.

“Không, tóm lại thì đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu cũng không thể đi ra ngoài một mình với bộ váy này, trừ khi cậu bước qua xác của tôi.”

Sở Tri Lục ngoan ngoãn và khéo léo nói: “Vậy cậu có thể đi cùng tôi không?”

Cậu đã làm rất tốt việc thuyết phục người khác bằng lý lẽ.

“Được thôi, vậy thì cậu ngồi đây chờ chút đi, tôi đi thay quần áo.”