Chương 46

Triệu Tầm Dữ lúc đầu không nhịn được, cậu càng nhắc nhở thì vẻ mặt càng nghiêm túc: “Nhớ lại đi, sau khi lên xe taxi cậu đã nói thấy không thoải mái, còn nhớ không?”

Sở Tri Lục khẽ cắn môi, nội tâm giằng xé, nói không nhớ hay là nên mở miệng nói xin lỗi đây?

Nói là vì say rượu mà làm bậy hay nói là vì mượn rượu để lấy dũng khí đây?

Rút lui thì có thể tạm thời tạo cảnh hòa bình giả, nhưng thẳng thắn đẩy cậu ra và tạo khoảng cách hay là tiến lên một bước, cái nào khả thi hơn?

Cô không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc.

Triệu Tầm Dữ chờ đợi đến nỗi trong lòng nóng như lửa đốt: “Thật ra là cậu nói hai lần lận đó.”

“Chẹp.” Trước tiên là vì tôn trọng cậu.

Sau đó cô lại bắt đầu phân tích nhanh những ưu và nhược điểm.

“...” Thể hiện sự dễ thương với khuôn mặt lạnh lùng như thế này có trái với quy tắc không?

Thấy cậu sững sờ, Sở Tri Lục chớp chớp mắt.

“Chẹp.”

Cô lại dùng cách này để qua loa cho có lệ với cậu.

“Cậu...” Hệ thống ngôn ngữ của Triệu Tầm Dữ đã sập nguồn rồi.

Sở Tri Lục làm như nhớ mà lại không nhớ: “Hình như... tôi không nhớ rõ lắm.”

Triệu Tầm Dữ tức giận cười to, nãy giờ cũng hơn một phút rồi, nếu như cậu không nhớ ra cái gì cả thì tôi không tin rằng cậu lại yên lặng đến tận một phút được! Cậu cho rằng cậu làm vẻ mặt bình tĩnh đó là có thể lừa dối được tôi sao?

Cậu định âm mưu ăn sạch rồi quay lưng bỏ đi sao?

Triệu Tầm Dữ khoanh tay trước ngực, giọng điệu của rất không vui, nghĩ sẵn trong đầu làm gì chứ, tất cả đều đi ra sau đầu hết rồi: “Tối hôm qua cậu hôn tôi đấy, cậu còn nhớ không? Cậu suy nghĩ thật kỹ đi đã rồi hẵng nói, còn nhớ rõ không?”

Sở Tri Lục có chút choáng ngợp, diễn biến bất ngờ này khiến cô cảm thấy như đang bước trên mây vậy.

Có một loại ảo tưởng giống với một bước lên trời.

TV vẫn đang chiếu bộ phim truyền hình dài tập của Thái Lan, Sở Tri Lục vẫn giữ vẻ mặt như thường nhưng thật ra lại hơi mất tập trung.

Cô suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Cậu có thích tôi không?”

“Thích chứ. Tôi là một người kiên định và ngay thẳng, nếu tôi không thích cậu thì sao có thể để bản thân chịu thiệt mà ở bên cậu sau khi bị hôn chứ? Kiện cậu quấy rối tìиɧ ɖu͙© cũng không khác bao nhiêu nhỉ?

Sở Tri Lục tò mò, cũng không cảm thấy cậu thích một người mà có thể che giấu được: “Cậu thích tôi từ khi nào?”