Chương 2: Phơi bày trước lớp (2)

Phó Tư thích đi học, bởi vì thời gian vào học là thời điểm yên tĩnh nhất, nàng có thể an tâm rong chơi ở trong trí thức, không cần lo lắng nghe được những lời nói khó nghe, cũng sẽ không bị bạn học đi ngang qua đánh vào cánh tay nàng.

Tạ Dật Chu luôn là đối với Phó Tư có chút thiên vị, có lẽ là đa số giáo viên đều thích học sinh ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Dật Chu cũng không ngoại lệ, thường xuyên ở lớp học đặt câu hỏi và khen ngợi nàng.

Có lẽ hắn chỉ muốn cho cô gái tự ti và nhút nhát này một chút động viên và khen ngợi, nhưng không ngờ lại mang đến cho nàng những cơn ác mộng bị bắt nạt.

Tạ Dật Chu từ trên bục giảng nhìn trong phòng học, học sinh đa phần đều có vẻ mặt không giống nhau, chỉ có ít học sinh nghiêm túc nghe giảng.

Lúc này đặt câu hỏi để thu hút sự chú ý của học sinh là một cách hay, tuy nhiên để có không khí học tập thoải mái thì người đặt câu hỏi phải là người trả lời đúng câu hỏi.

Vì thế, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn lại hỏi Phó Tư.

Phó Tư nghe được câu hỏi theo bản năng phải đứng dậy, nhưng mà không hiểu sao khi nàng đứng dậy vải trên ngực nàng cư nhiên trực tiếp rách.

Âm thanh "Xoạt--" vang vọng khắp phòng học, mọi người nhìn sang, chỉ thấy chiếc khuy áo trước ngực của cô gái với khuôn mặt đỏ bừng đã bị lực kéo tuột ra, lớp vải không vừa vặn vẫn còn dính chặt vào người. Bộ ngực ngoại cỡ bị chiếc áσ ɭóŧ ôm chặt lộ ra trước mặt cả lớp.

Không ít nam sinh đều ồn ào huýt sáo, lập tức hốc mắt Phó Tư đỏ lên, nàng cố sức dùng tay muốn che lại bộ ngực, nhưng không có cách nào che lại hoàn toàn.

Cũng may lúc này Tạ Dật Chu mới tỉnh táo lại, bước nhanh đi đến chỗ ngồi Phó Tư, định giúp che đi phần trần trụi của nàng, nhưng mà đang là mùa hè, hắn cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi tay ngắn, quần áo có thể cởi đều không có, chỉ có thể đỡ Phó Tư đi đến văn phòng hắn.

Tạ Dật Chu có văn phòng một văn phòng độc lập, nghe nói hắn cùng hiệu trưởng có một ít quan hệ thân thích, văn phòng hắn rất thoải mái, trừ bỏ bàn làm việc cùng sô pha còn có một căn phòng nhỏ, bên trong có một chiếc giường có thể dùng để nghỉ ngơi.

Trên đường đi bởi vì sợ bị người khác nhìn thấy, hai tay Phó Tư đều vây quanh ở trước ngực, mà Tạ Dật Chu một tay ôm lấy nàng, tay còn lại đặt lên trước ngực nàng giúp nàng che lại.

Cứ như vậy đi cả một quãng đường đầy xấu hổ như thế, làm mặt Phó Tư đỏ như sắp cháy.

Tạ Dật Chu tìm thấy quần áo thừa của mình trong phòng nghỉ ngơi, và đưa chúng cho Phó Tư để nàng thay đồ trước.

Thiếu nữ với tóc ngắn ngang tai che đi hai tai, mái tóc đen nhánh phản chiếu gò má ửng đỏ, hai tay chỉ quan tâm đến ngực, nhưng lộ ra cái bụng trắng nõn mịn màng, chính giữa có một cái lỗ rốn nhỏ. Khiến Tạ Dật Chu cảm thấy có chút không dời được mắt.

Thiếu nữ tuơi mới như hoa, mang theo hương vị ngây ngô, Tạ Dật Chu ho nhẹ một tiếng cưỡng bách chính mình dời đi tầm mắt, ý bảo Phó Tư đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Quần áo dự phòng của giáo viên Tạ có lẽ thầy phía trước mẵ qua, mang theo chút hơi thở độc đáo, Phó Tư mặc vào lúc sau bị hơi thở bao vây lấy, mặt càng thêm đỏ.

Nàng rất ít cùng đàn ông tiếp xúc, huống chi là mặc quần áo của đàn ông, cái này làm cho nàng có chút mất tự nhiên.

Mặc xong quần áo muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được âm thanh bên ngoài truyền đến, nàng đặt tay ở trên cửa dừng lại, phân vân không biết có nên mở cửa đi ra ngoài hay không.

Ngoài cửa là giáo viên ngữ văn tới giáo viên ngữ văn Hồ Tiêu Nhiễm là một nữ nhân thích trang điểm, nàng hôm nay kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn ở văn phòng ngủ một giấc nên mới tìm Tạ Dật Chu cùng hắn đổi tiết.