Chương 3: Ở trong văn phòng thầy chủ nhiệm (1)

Đương nhiên, nàng vẫn có một ít tâm tư thầm kín, chỉ là muốn cùng Tạ Dật Chu có càng nhiều cơ hội thân thiết mà thôi.

Vừa rồi nàng tỉnh ngủ lúc sau hướng bên này vừa thấy cửa văn phòng Tạ Dật Chu cư nhiên mở ra, nàng liền tới đây xem thử, không nghĩ tới hắn thật sự ở văn phòng.

“Thầy Tạ, cảm ơn ngươi cùng ta đổi tiết……”

“Dù sao cũng không phải việc gì lớn.”

Phó Tư có thể rõ ràng nghe âm thanh nói chuyện bên ngoài, cũng nhận ra người bên ngoài là giáo viên ngữ văn cô Hồ, nàng càng thêm do dự có nên đi ra ngoài hay không.

Nhưng mà trong lúc nàng do dự nàng đã nghe thấy điều gì đó mà nàng không hiểu.

“Thầy Tạ, ngươi có phải hay không thoải mái?” Thân thể thầy Tạ không thoải mái sao? Vừa rồi chỉ lo thẹn thùng căn bản không có chú ý tới.

“Muốn hay không ta giúp ngươi?” Giọng nói của Hồ Tiêu Nhiễm cố ý bóp nghẹt, làm Phó Tư Tư nghe xong cảm thấy có chút khó xử.

Tình huống bên ngoài giờ lúc này có chút ái muội, Tạ Dật Chu mới vừa bị một thiếu nữ kí©h thí©ɧ qua, làm dưới đũng quần hắn nổi lên một cái lều trại nhỏ.

Vừa lúc Hồ Tiêu Nhiễm lại đây nhìn thấy, nàng vừa thấy liền biết sao lại thế này, trong lòng mừng thầm, cảm thấy cơ hội đã tới, nào có nam nhân nào có thể khống chế hạ thân nɧu͙© ɖu͙© đâu ?

Nàng sớm đã muốn theo đuổi thầy Tạ đã lâu, hắn lớn lên lại soái, mũi to và thẳng, nghe người ta nói nam nhân có mũi to và thẳng có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất mạnh, một ít nữ giáo viên thường xuyên thảo luận việc riêng tư của thầy Tạ trên giường có lợi hại hay không.

Nhưng là Tạ Dật Chu tuy rằng ngày thường người thực dễ nói chuyện, cũng không cùng các nữ giáo viên có gì ái muội, hôm nay mới có được cơ hội, có lẽ nàng sẽ là người đầu tiên ngủ với thầy Tạ đi, tiếng nói càng thêm ngọt nị kẹp người lên.

Tạ Dật Chu cảm thấy có chút xấu hổ, vốn dĩ Phó Tư đi vào phòng thay quần áo, hắn thực mau có thể bình tĩnh lại, nhưng là vừa rồi hắn không cẩn thận mà tưởng tượng cảnh nàng mặc quần áo hắn, ngược lại càng ngạnh một ít, đang nghĩ ngợi tới chờ Phó Tư đi ra như thế nào làm nàng về phòng học trước, không nghĩ tới Hồ Tiêu Nhiễm lại đến.

Hồ Tiêu Nhiễm không biết trong gian phòng có người, Tạ Dật Chu lại chính là biết, hắn nghĩ thầm muốn làm Hồ Tiêu Nhiễm đi nhanh, nhưng một con mèo ngửi thấy mùi tanh làm sao có lý do gì dễ dàng rời đi?

Hồ Tiêu Nhiễm được một tấc lại muốn tiến đến gần, gần như dán ở trên người Tạ Dật Chu, mùi nước hoa trên người Hồ Tiêu nhiễm tràn ngập xoang mũi Tạ Dật Chu, nàng lại lớn mật dùng tay để lên lều trại nhỏ đang phồng.

“Thầy Tạ, ngươi xem ngươi đều ngạnh thành như vậy, cũng đừng nhịn……”

Phó Tư Tư nghe được nàng nói ngạnh mới phản ứng lại bên ngoài đã xảy ra cái gì, thật sự là thường xuyên nghe được các nam sinh đối với nàng nói lời thô tục, điều hay nói chính là nhìn ngực nàng liền ngạnh, nhất định là nàng phát tao câu dẫn bọn họ.

Nàng càng thêm cảm thấy thẹn không dám đi ra ngoài……

Ở trong lòng nàng, thầy Tạ vẫn luôn giống như thiên thần, luôn là ở thời điểm nàng khó khăn trợ giúp nàng. Chưa từng nghĩ tới thầy Tạ đẹp trai như vậy như vậy còn có mị lực của một người nam nhân cũng sẽ giống những nam sinh đó giống nhau ngạnh lên……

Cô Hồ lớn lên cũng thật xinh đẹp, thầy Tạ sẽ không……

“Thầy Tạ, xem ngươi khó chịu như vậy, ta cũng thật là khó chịu…… Thật sự, không tin ngươi sờ ta……”

“Cô Hồ, hiện tại còn chưa đến thời gian tan học, học sinh lớp 3 hiện tại không có giáo viên, ngươi có thể trông giúp ta không, tiết sinh buổi chiều cũng cho ngươi.”

“Thầy Tạ…… Đừng như vậy vẫn luôn chịu đựng sao……”

“Đây là trường học, mong cô tự trọng.” Tạ Dật Chu thanh âm lạnh lùng

Khi khuôn mặt Tạ Dật Chu càng trở nên trầm xuống, phá lệ dọa người, Hồ Tiêu Nhiễm mới ngượng ngùng thu hồi tay không tình nguyện mà rời đi.

Tuy rằng là lời lẽ chính đáng cự tuyệt nữ giáo viên xinh đẹp, nhưng là du͙© vọиɠ của Tạ Dật Chu vẫn không dừng lại mà ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.