Chương 1

"Tư Niên, tôi thật sự thích anh, làm bạn trai của tôi nhé.”

Bên trong biệt thự nhà họ Tống, Lục Tử Nghiêu si mê nhìn người đàn ông trước mắt, yết hầu lăn lên xuống, căng thẳng chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Chỉ thấy trước cửa sổ sát đất có một thanh niên dáng người cao ngất, mái tóc màu vàng dưới ánh mặt trời ấm áp rực rỡ.

Nghe thấy lời tỏ tình của Lục Tử Nghiêu, Tống Tư Niên chậm rãi quay đầu lại, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Ở nơi Lục Tử Nghiêu không nhìn thấy, đáy mắt người đàn ông hiện lên sự chán ghét.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dần dần, Tống Tư Niên phát hiện ra tâm tư của đối phương, trình độ si mê của Lục Tử Nghiêu cũng ngày càng tăng lên.

Ngại giao tình hai nhà, Tống Tư Niên chỉ có thể làm bộ như không biết chuyện, sớm trốn ra nước ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn về nước, quả nhiên, có người đứng ngồi không yên.

Vì thế, Tống Tư Niên lộ ra biểu cảm khó xử, trông có vẻ cực kỳ vô tội: "Nhưng mà, tôi không thích đàn ông.”

"Vậy, vậy sao?"

Sắc mặt Lục Tử Nghiêu nhất thời có chút xấu hổ, trong lòng mắng thẳng mẹ kiếp, ai nói Tống Tư Niên là gay vậy.

"Ừm.”

Tống Tư Niên thản nhiên đáp lại, lại không hề có ý muốn cho đối phương một cơ hội nào.

Hắn thầm nghĩ: Đừng nghĩ tới tôi nữa, đi đi.

Đang lúc Lục Tử Nghiêu chuẩn bị nói điều gì đó để cứu vãn, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ cục diện xấu hổ. Không đợi cậu bắt máy, Tống Tư Niên đã lưu loát xoay người lại.

"Alo, mẹ à.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói đinh tai nhức óc của mẹ Lục: "Lục Tử Nghiêu, con đi đâu vậy, mau về đi, mẹ giới thiệu cho con một đối tượng hẹn hò này.”

Vẫn là phần giục cưới quen thuộc, Lục Tử Nghiêu nghe mà tai cũng muốn mắng mẹ kiếp. Đang chuẩn bị từ chối như thường lệ, lại ở liếc thấy bóng dáng Tống Tư Niên, anh lại thay đổi chủ ý.

"Biết rồi, người đó thích con hả, vậy con sẽ đi gặp người đó.”

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, "Nói cái gì lộn xộn vậy, con mau cho mẹ..."

"Bíp."

Lục Tử Nghiêu cúp điện thoại, anh có chút khó xử nhìn Tống Tư Niên, đáy mắt anh lại tràn đầy vẻ đắc ý, khiến Tống Tư Niên càng cảm thấy ghê tởm.

“Tư Niên, anh cũng nghe thấy rồi đấy, có người nói thích tôi, chỉ muốn gặp tôi một lần, tôi cũng không tiện từ chối, tôi..."

"Rồi rồi, biết rồi.” Tống Tư Niên mặt không chút thay đổi gật đầu, thật ra trong lòng hắn thấy phiền không chịu nổi.

Lục Tử Nghiêu lại cho rằng đối phương đang âm thầm tổn thương, thấy đã đạt được mục đích, người đàn ông thu hồi vẻ mặt đắc ý, vỗ nhẹ bả vai Tống Tư Niên, thả lỏng giọng điệu: "Lần sau tôi sẽ đến thăm anh.”

Lần này Tống Tư Niên cũng không thèm bộc lộ tâm trạng của mình, mặt thối nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói: "Thế anh đi được chưa?”

Lục Tử Nghiêu giơ hai tay lui về phía sau hai bước, trìu mến nhìn Tống Tư Niên, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi nhà họ Tống.

Sau đó, Tống Tư Niên gọi điện thoại: "Lần sau nếu Lục Tử Nghiêu quay lại, hãy nói với anh ta là tôi không có ở đây.”

*

Bên trong quán cà phê Leftbank, mấy nhân viên cửa hàng mặt đỏ tim đập quan sát người đàn ông ngồi bên cửa sổ, thì thầm bàn tán.

Vẻ mặt người đàn ông cảm thấy nhạt nhẽo, ngón tay khớp xương rõ ràng nhàm chán gõ vào mặt bàn, trông có chút nhàn nhã. Con ngươi màu hổ phách lẳng lặng rũ xuống, hàng mi đổ bóng hình rẻ quạt xuống mi dưới.

Nhân viên cửa hàng phẫn nộ bất bình oán giận thay người đàn ông, cũng không biết là ai làm cho người đàn ông xinh đẹp này vẫn cam tâm tình nguyện chờ ở chỗ này.