Chương 2

Đang nghĩ ngợi, cửa vang lên một chuỗi tiếng chuông gió thanh thúy.

Lục Tử Nghiêu mặc âu phục giày da chậm rãi đi vào đi về phía người đàn ông, lười biếng ngồi ở vị trí đối diện.

"Tổng giám đốc Lục, anh đến trễ một tiếng.”

Thẩm Đại nhàn nhạt nói, giọng nói trầm thấp không có chút cao thấp gì, như là đang nói một chuyện không quan trọng.

"Tôi có việc.” Lục Tử Nghiêu tùy ý nói qua loa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đại một cái. Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa biết tên của đối phương, thuận miệng hỏi: "Cậu tên gì?”

"Thẩm Đại.” Thẩm Đại vẫn rất lịch sự trả lời: "Nhà họ Lục từng tài trợ cho tôi, bây giờ tôi đang làm việc ở tập đoàn Thiên Thịnh. ”

Lục Tử Nghiêu đăm chiêu nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mắt này, anh phát hiện đuôi mắt Thẩm Đại có một nốt ruồi, thêm vài phần dấu vết mập mờ cho gương mặt cấm dục này.

Làm cho người ta không khỏi tưởng tượng khi khuôn mặt này lâm vào trong tìиɧ ɖu͙©, thân thể bị loại đàn ông thô lỗ tùy ý ngược đãi, đôi môi hồng nhuận nhuộm lên du͙© vọиɠ dơ bẩn sẽ như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tử Nghiêu cảm thấy dưới thân mình cứng đến phát đau.

"Cho tôi một đêm, tôi sẽ đồng ý kết hôn với em, thế nào?” Lục Tử Nghiêu đứng lên ghé sát vào lỗ tai Thẩm Đại thổi một hơi, chờ mong trên mặt đối phương hiện ra biểu cảm xấu hổ tức giận.

Đáng tiếc Thẩm Đại cũng không hề có biểu hiện như anh mong muốn, cho dù đối mặt với nhục nhã như vậy, cũng vẫn là một dáng vẻ lãnh đạm như trước.

Thẩm Đại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương, nửa uy hϊếp nói: "Tổng giám đốc Lục, thứ lỗi vì tôi nói thẳng, tôi được một công ty săn đầu người tuyển vào tập đoàn Thiên Thịnh, cho nên, anh phải suy nghĩ cho kỹ.”

Cậu biết suy nghĩ của bà Lục, mấy năm gần đây tập đoàn Thiên Thịnh đã không còn như trước nữa, bên dưới bề ngoài huy hoàng là ánh hoàng hôn thối rữa.

Thẩm Đại kết hợp với anh, thay vì nói là kết hôn, không bằng nói là thay nhà họ Lục tìm một công nhân miễn phí thì đúng hơn.

Anh không thể, cũng không thể dễ dàng động đến Thẩm Đại này.

"Nhàm chán thật.” Lục Tử Nghiêu bực bội đá bàn một cước, xoay người rời khỏi quán cà phê.

Mặc dù không thể nghe thấy họ nói gì, nhưng nữ nhân viên bán hàng có một niềm tin mạnh mẽ là Thẩm Đại đã bị bắt nạt. Cô đang muốn đi lên an ủi đối phương, lại bị người phía sau kéo tay áo lại.

"Đừng đi.” Một nữ nhân viên bán hàng khác nắm chặt tay áo cô, giọng nói run rẩy: "Anh ta đang cười.”

Nữ nhân viên cửa hàng có chút khó hiểu, theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt vừa rồi còn bình tĩnh nhiễm một màu sắc u ám.

Thẩm Đại lạnh lẽo nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, liên tục xoa xoa lỗ tai mình, châm chọc nói: "Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng.”