Chương 31: Nàng phải nắm chặt hắn (Ca tẩu) H

Du Hoằng Nghĩa càng liếʍ, nơi khô nóng càng thêm rõ ràng, hình như có ngọn lửa tiềm ẩn bên trong thân thể, tựa như muốn thiêu cháy hắn. Hắn cần giải phóng du͙© vọиɠ nóng bỏng kia, ánh mắt hắn nhìn tới nơi mềm mại nhiều chất lỏng giữa hai chân nàng tựa như không cần thầy dạy cũng hiểu, bàn tay to tách đôi chân trắng nõn của nàng ra.

"Là nơi này sao?" Đầu ngón tay mang theo vết chai mà thăm dò vào mật động ẩm ướt kia. Thân thể Liên Băng Nghiên đong đưa, khóe miệng nàng tràn ra tiếng rêи ɾỉ thay cho lời nói của nàng.

Du Hoằng Nghĩa gật gật đầu, nhớ kỹ. Rồi lại dùng tay khảy nhẹ nụ hoa nhỏ phía trên hoa huyệt một cái, hắn vừa động, nữ tử dưới thân cũng động theo hắn, dáng vẻ sung sướиɠ không thôi.

Hắn muốn nàng sung sướиɠ nên không ngừng lấy tay chiều theo ý nàng, khe hở kia không ngừng trào nước ra ngoài, xối ướt cả bàn tay hắn.

"Nàng... Sao nàng lại chảy nhiều nước như vậy." Gương mặt màu lúa mạch của Du Hoằng Nghĩa bị nhuộm tìиɧ ɖu͙© nên đã hồng lên, dưới bóng đêm đã trở thành màu đỏ.

Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm trang của hắn, có hơi nghẹn lời, ấp úng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, cuối cùng nàng vừa hạ quyết tâm vừa nhắm mắt: "Không ẩm ướt thì... chàng không vào được."

Nút thắt trong đầu Du Hoằng Nghĩa giống như bị bung ra. Dường như đã hiểu chút gì, hắn lưu loát cởi xiêm y của mình, lộ ra thân thể cường tráng, rắn chắc. Liên Băng Nghiêng vô tình nhìn thấy vật dưới háng của hắn, bị dọa đến mức nghẹn họng trân trối, trái tim liên tục đập "bịch bịch bịch bịch."

Du Hoằng Nghĩa nhớ rõ nàng thích hôn môi nên lập tức hướng về phía môi nàng, một tay xoa bầu ngực sữa mềm mại no đủ, một tay xâm nhập vào khe nhỏ ẩm ướt kia.

Liên Băng Nghiên bị hắn dày vò tới mức toàn thân mềm nhũn, nàng thở dốc và rêи ɾỉ tựa như mèo con, hai tròng mắt bị tìиɧ ɖu͙© ngấm tới mức ngập nước, tựa như ánh trăng bị mây mù che khuất ngày ấy, mờ mờ ảo ảo, phong tình vạn chủng*.

*sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Du Hoằng Nghĩa cảm thấy nàng dưới thân mình hệt như một khối điểm tâm mềm mại, ngon miệng.

Là món điểm tâm của riêng hắn.

Hắn muốn ăn như thế nào, muốn liếʍ như thế nào cũng được.

Thậm chí muốn cắm nàng, cũng được.

Trên trán hắn khẽ nổi lên đường tĩnh mạch, hắn nắm côn ŧᏂịŧ ấm nóng và cương cứng của mình lên, đưa tới huyệt nhỏ mềm mại của nàng.

Côn ŧᏂịŧ chậm rãi xâm nhập vào, phá vỡ nàng từng chút từng chút một.

Liên Băng Nghiên đau tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể bị vật lạ đâm thủng, chẳng biết hốc mắt đã tụ nước mắt từ khi nào, từng giọt lệ lớn nhỏ chảy dọc theo khóe mắt, rơi từng giọt trên gối.

Du Hoằng Nghĩa cũng đau, bên trong nàng vừa khít lại vừa ẩm ướt, khiến hắn khó chịu không thôi. Thấy Liên Băng Nghiên khóc thành như vậy, lòng của hắn cũng đau, nơi nào của hắn cũng đều đau. Hắn rút vật thô to của mình ra, liếʍ liếʍ nước mắt của nàng, "Không vào." Hắn nói với vẻ dịu dàng.

Liên Băng Nghiên thở gấp từng hơi, nàng không chịu mà cầm lấy vật của hắn rồi nhét vào dưới thân mình, vừa khóc vừa nói: "Muốn vào... Ta muốn chàng đi vào."

Tại thời khắc này, nàng đã quên sạch những lễ nghĩa liêm sỉ mà tiểu thư khuê các vẫn hay học.

Nàng sợ hắn không cần nàng.

Nàng chỉ có thể nắm chặt hắn, nàng phải nắm chặt hắn.

Tim Du Hoằng Nghĩa run lên, nàng muốn gì hắn cũng có thể cho nàng. Nàng khóc thương tâm như vậy, làm sao hắn bỏ qua được đây.

Đành thử lại một lần nữa.

Liên Băng Nghiên cắn môi "hừ hừ", không khóc nữa, nàng nắm chặt cánh tay hắn. Hắn càng đi vào sâu, tay nàng càng dùng lực mạnh hơn.

Đẩy tới nơi sâu nhất ở bên trong.

Liên Băng Nghiên ngửa đầu, cần cổ vừa dài vừa tinh tế hình thành một đường cong tuyệt đẹp, bộ ngực ưỡn lên, vừa run rẩy lại vừa lắc lư. Tiếng rêи ɾỉ quyến rũ tràn từ trong miệng ra.

Nàng lại khóc rồi.

Không phải vì đau, mà vì thỏa mãn.

Thân thể thỏa mãn, lòng cũng thỏa mãn.

Du Hoằng Nghĩa nếm được mùi vị sung sướиɠ và tuyệt diệu trong đó, lập tức hơi nghiện. Hắn giữ lấy eo nhỏ mềm mại của nàng, va chạm từng phát từng phát một, côn ŧᏂịŧ cọ xát một cách phù hợp, mang đến kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất khiến lòng người rung động.

Liên Băng Nghiên bị nhiệt tình của hắn hòa tan thành một vũng nước.

Trước sau đã thay đổi không ít tư thế mà cảm xúc mãnh liệt kia vẫn không hề suy giảm chút nào.

Sự mạnh mẽ của Du Hoằng Nghĩa tựa như dùng không bao giờ hết, du͙© vọиɠ mười mấy năm đều phải giải phóng hết trong vòng một đêm. Bàn tay to xoa bờ mông thịt của nàng, rồi tách ra và nhìn chằm chằm vào nơi hai người kết hợp, gậy thịt ra ra vào vào tựa như đang đóng cọc trong thân thể nàng.

Liên Băng Nghiên bị hắn ôm ngồi dậy, dưới thân lập tức khít chặt lại, nàng mở đôi mắt đã thấm mồ hôi, giúp hắn lau mồ hôi, "Chàng cần ta không?" Giọng nói vừa êm ái vừa nũng nịu.

"Cần. Ta cần nàng." Âm thanh lưu luyến vọng lại.

Du Hoằng Nghĩa thở từng hơi từng hơi một, cầm mông nàng ép xuống, lập tức cắm vào chỗ sâu nhất, hắn siết chặt cơ mông rồi bắn thẳng vào nơi sâu thẳm và ẩm ướt nhất.

Liên Băng Nghiên run rẩy cả người, sau đó tựa như kiệt sức, ngã lên trên người hắn.

....

Hai người bọn họ ôm nhau ngủ trên giường.

Trước đó bọn họ không tin vào nhất kiến chung tình gì gì đó.

Mãi cho tới hôm nay.

Cả thể xác và tinh thần đều giao trọn cho đối phương mà không hề giữ lại chút gì.

Lần đầu tiên dũng cảm như thế.

Cho dù kết quả không như ý muốn thì cũng không hối hận.

Liên Băng Nghiên nắm tay Du Hoằng Nghĩa, nắm vô cùng chặt. Du Hoằng Nghĩa xòe năm ngón tay ra, rồi len vào giữa kẽ tay của nàng, mười ngón tay đan xen nhau, hắn đặt trên môi và hôn một cái.

"Mau nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn." Hắn nói với ánh mắt nhu hòa.

"Tại sao?" Liên Băng Nghiêng chớp mắt, tò mò.

"Ta... Ta sợ mình nhịn không được." Mặt hắn trở nên đỏ bừng. Du Hoằng Nghĩa ngắm thân thể nàng một chút, không cần nói cũng biết.

Liên Băng Nghiên khó xử mà giận dữ với hắn, nhỏ giọng nói: "Ngày mai đi..."

"Được được được." Du Hoằng Nghĩa đồng ý, ôm nàng chặt hơn.

----

Lời tác giả:

Tôi cảm thấy không có ngày mai rồi.

Ca ca ăn sung sướиɠ quá, lập tức sắp cô đơn 7 năm rồi.