Chương 45: Đậu đỏ và tương tư (2) H

Trans: Penicillin

Tất cả mọi chuyện tiếp theo đều rất hợp lẽ thường tình.

Liễu Uẩn Chi cởi nội y và đai bụng của nàng ra, bầu ngực sữa cương lớn, mang một màu hồng phấn mê người, hai nụ hoa trên đỉnh dựng thẳng lên một cách xinh đẹp giữa phần thịt trắng nõn nà. Du Yên cắn ngón tay, nghiêng đầu không dám nhìn hắn, để mặc hắn dùng ánh mắt tận thưởng cơ thể mình, nụ hoa hơi run lên, Liễu Uẩn Chi nhìn đỏ cả mắt, môi lưỡi nóng rực ngậm lấy đầu ngực mềm mại yếu ớt, hắn dùng răng cắn nhẹ phần thịt mềm trước, sau đó đầu lưỡi quét qua đỉnh chóp, nhẹ nhàng hút lấy.

Hắn đang hút sữa…

Thấy thứ sữa ấy vẫn chưa hề xuất hiện, hắn nhẹ nhàng buông hai quả đào của nàng ra, ngẩng đầu hôn lên môi nàng: “Sao vẫn chưa có sữa.”

Hai mắt Du Yên mơ màng đẩy hắn ra: “Sao ta biết được... hơn nữa, có phải cho chàng uống đâu chứ.”

Liễu Uẩn Chi không nói gì, dịu dàng hôn trượt xuống dưới, đến phần bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng, hắn đặt một nụ hôn lên phần gồ lên đó: “Tuy mẫu thân con nói là cho con uống, thế nhưng cơ thể mẫu thân con từ trên xuống dưới đều là của ta.”

Bên tai Du Yên giống như có pháo hoa đang nổ, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào từ chân chạy thẳng lên đại não, nàng nghe lời hắn nói đến mức đầu óc choáng váng.

Tiết khố bị kéo xuống, đùi bỗng chốc lạnh đi, nhất là phần ướŧ áŧ kia lại càng thêm lạnh, nàng hồi phục chút lý trí, gạt cổ tay hắn ra, lẩm bẩm hỏi hắn: “Câu thơ đậu đỏ gì đó là có ý gì?”

Đầu óc ngập tràn tìиɧ ɖu͙© của Liễu Uẩn Chi không phản ứng lại được ngay lập tức, hắn ngơ ngác một chút, rồi lại nở một nụ cười vui vẻ, đưa tay nàng lên môi hôn một cái, “Tự mình lĩnh ngộ đi? Ý nghĩa nằm trong hành động tiếp theo của ta.”

Du Yên ngơ ngác gật đầu, buông tay ra, nhìn vào động tác của hắn như muốn nhìn ra điều gì.

Hắn cởi bỏ áσ ɭóŧ của mình, lộ ra cơ thể hoàn mỹ, cơ thể vừa trắng vừa săn chắc này, ngay cả hai nụ hoa kia cũng là màu hồng nhạt. Liễu Uẩn Chi thấy nàng dán chặt mắt vào mình, không xấu hổ quay đầu đi như lúc trước, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, hắn nhịn du͙© vọиɠ mình lại, động tác cũng làm chậm hơn…

Hắn lại cởi tiết khố của mình ra, chiếc gậy thô sớm đã dựng đứng bỗng nhảy ra, ngẩng đầu trong không khí. Gậy thịt cũng mang một màu hồng nhạt, rất sạch sẽ, màu sắc trên đỉnh hơi đậm hơn, nhả ra một chút dịch thể trong suốt.

Du Yên nhìn thứ đang bừng bừng khí thế đó, cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nàng đảo mắt tránh đi.

A... thật là nóng quá đi.

Liễu Uẩn Chi ở trên người nàng cười rồi lại cười, hai tay tách cặp đùi trắng nõn của nàng ra, ánh mắt xa xăm nhìn chăm chăm vào nơi đã ướŧ áŧ tràn lan kia, ngón tay gẩy gẩy bên cánh cửa, đầu ngón tay dính lên một thứ dịch thể trong suốt. Du Yên xấu hổ nhìn ngón tay óng ánh kia, thế mà giây tiếp theo lại trừng to mắt, hắn liếʍ ngón tay mình một cách sạch sẽ, ăn hết những thứ nàng chảy ra.

“Sao chàng có thể?...” Du Yên hoảng hốt, ngồi dậy tuỳ tiện lau miệng cho hắn.

“Sao lại không thể, cơ thể nàng từ trên xuống dưới đều là của ta.” Liễu Uẩn Chi hôn lên môi nàng, rồi lại dịu dàng đặt nàng xuống.

Ngón tay bình thường dùng để cầm sách viết chữ của Liễu Uẩn Chi vân vê hai quả đào mềm mại của nàng, thủ pháp dịu dàng nhưng lại giữ chặt lấy trái tim nàng, nàng thẳng người rên lên, cơ thể sớm đã bị chăm sóc đến mức nhạy cảm này đang từ từ trở nên trống rỗng, nàng cọ vào tấm đệm, trong mắt ngập tràn tìиɧ ɖu͙©, nũng nịu khẽ rên lên: “Liễu Uẩn Chi…” Ý tứ muốn được vui vẻ rất rõ ràng.

Hắn không đợi chờ gì nữa, đỡ lấy gậy thịt của mình, nhắm thẳng vào cửa huyệt sớm đã trống rỗng mất kiên nhẫn của nàng rồi đẩy vào từ chút một. Hông hắn dằn xuống, gậy thịt thô cứng nóng bỏng từ từ tách cửa huyệt mềm mại của nàng ra, mượn thứ dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt để lấp đầy nàng. Vách thịt giống như trăm nghìn bàn tay nhỏ không ngừng đẩy hắn ra, hắn giữ chặt lấy eo nàng rồi mạnh mẽ dằn xuống, phần đầu chạm đến nơi sâu nhất của nàng, hai người đều thoải mái thở ra một tiếng.

Nước mắt sinh lí của Du Yên trực trào làm hoa cả mắt nàng, nàng giữ lấy cánh tay Liễu Uẩn Chi rồi rên khẽ, “Căng quá…”

Liễu Uẩn Chi quỳ trên giường, hai tay vòng qua hai đùi nàng, giữ chặt bờ mông gần đây đã to lên không ít, phần thịt mềm mại lập tứ tràn ra khỏi ngón tay hắn, cảm xúc trơn trượt của lớp thịt mềm khiến hắn không muốn buông tay, hắn vừa xoa vừa chuyển động, dưới thân từ từ ra vào cơ thể nàng, cảm nhận được sự ma sát kỳ diệu giữa cự vật và vách thịt của nàng.

Vách thịt mềm mại bị dị vật tách ra, rồi lại từ từ thu lại, sau đó lại tiếp tục bị tách ra, quá trình lặp đi lặp lại này khiến Du Yên bị dày vò không dứt, nàng khó chịu cực kỳ, thế nhưng nghĩ đến thứ ở trong cơ thể nàng là nơi sâu nhất trong cơ thể của Liễu Uẩn Chi thì lại sôi sục lên từng cơn sảng khoái dễ chịu, nàng không kìm được rên khẽ, cứ đi theo tiết tấu ra vào của hắn một cách đứt quãng.

Liễu Uẩn Chi từ từ cảm thấy không thỏa mãn, tốc độ ra vào liền nhanh hơn, bờ mông tràn ra của nàng bị hắn xoa lên xoa xuống, Du Yên cắn môi kiềm lại sự rêи ɾỉ của mình.

Da^ʍ thuỷ chảy ra từ phía dưới càng lúc càng nhiều, Liễu Uẩn Chi cũng đâm vào càng lúc càng nhanh. Lý trí hệt như khoai tây được nấu nhừ trong nồi, trở thành một đống hỗn độn, làm sao còn nhớ gì mà đậu đỏ với tương tư nữa chứ. Liễu Uẩn Chi giữ lấy mông nàng rồi không ngừng dán vào mình, để cự vật tiến vào sâu hơn, đâm vào sâu bên trong hơn. Du Yên cảm thấy kɧoáı ©ảʍ này đang dần tích tụ lại ở phần cuối xương cột sống của nàng, miệng nàng gọi tên hắn: “Liễu Uẩn Chi... nhanh quá rồi… ta không chịu nổi... ưm…”

“Gọi tên ta.” Hắn thở dốc cất giọng trầm thấp, động tác dưới hông không chậm đi chút nào, mạnh mẽ đâm vào nàng từng cái một.

“Tướng công... chậm một chút, ưm…”

Hắn vẫn thích nàng gọi hắn là tướng công khi ở trên giường, lúc đầu, với tính tình ngang bướng của Du Yên thì không muốn, sau này bị dụ dỗ thì cũng thuận theo dòng nước mà nói ra.

Đùi bị hắn đâm đến mức hơi co giật, nàng hít thở mạnh từng hơi, biểu cảm trên mặt vừa vui vẻ vừa đau khổ, kɧoáı ©ảʍ sắp tới làm nơi sâu thẳm của nàng vỡ tung, nàng duỗi thẳng eo, bụng nhỏ co rút lại, hai quả đào trắng nõn điên cuồng rung lên.

Liễu Uẩn Chi làm nàng cực kỳ mãnh liệt, sau đó lại mạnh mẽ thẳng eo gầm lên trầm thấp một tiếng bên tai nàng, du͙© vọиɠ phát tiết trong cơ thể mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng của nàng.

Kɧoáı ©ảʍ ngập tràn như thiêu đốt đến mức cổ họng Du Yên nóng lên, một dòng ấm nóng chảy vào cơ thể, nàng nóng đến giật mình, hệt như một chú cá sắp chết khô đang co giật liên tục, hai mắt đen lại, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.

Liễu Uẩn Chi ôm chặt cơ thể đầy mồ hôi của nàng rồi không ngừng hôn lấy, miệng gọi tên nàng: “Yên nhi.”

“Hửm?” Du Yên nắm lấy ngón tay hắn, đáp lời.

Hắn lại gọi: “Yên nhi.”

“Hửm…” Mí mắt Du Yên sắp bị kéo xuống rồi.

Sau đó hắn lại gọi thêm nhiều lần nữa, Du Yên đã không còn sức để đáp lại, trước lúc mơ hồ chìm vào giấc ngủ, nàng nghe hắn nói một câu nhàn nhạt mà rõ ràng “Vĩnh viễn đừng rời xa ta.”

Ngày tiếp theo lúc tỉnh dậy.

Du Yên nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say bên cạnh mình, nàng nở nụ cười ngọt ngào. Ngón tay nhẹ nhàng chạm lướt qua gương mặt, nhớ đến câu nói cuối cùng hôm qua nàng không trả lời hắn, nàng tiến đến liếʍ lấy môi hắn, “Ta vĩnh viễn sẽ không rời xa chàng.”

*

Đợi đến khi Tiểu Thuý gọi hai người dùng bữa sáng, nàng mới mạnh mẽ phản ứng lại được.

Má nó.

Rốt cuộc thì đậu đỏ và tương tư liên quan gì nhau?

-----

Lời editor: Tác giả chơi khăm người quá, ai muốn biết đậu đỏ với tương tư có liên quan gì đến nhau thì đọc lại chương 9 cho đỡ ấm ức nha 😉😉