Chương 51: Phiên ngoại kiếp trước 6 (H)

Lúc Liễu Uẩn Chi cởϊ qυầи ra dùng thứ giống cây gậy kia chống đỡ phần giữa hai chân nàng, Du Yên cũng vẫn mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trái tim nàng bị sự dịu dàng của hắn thúc giục biến thành một vũng nước.

Gậy thịt bỗng nhiên quấy đảo vũng nước ấy.

Nàng đưa tay tránh khỏi cái hôn triền miên dinh dính kia, nhìn mắt hắn từng bước, từng bước bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm, ngập ngừng nói: "Không thể."

Liễu Uẩn Chi khẽ cười một tiếng, cho là nàng đang xấu hổ, sờ cằm nàng, sáp lại hôn rồi lại hôn, lẩm bẩm: "Ta nhớ nàng đến tận xương. Tại sao không thể?"

"Thầy lang nói... Không thể hành phòng được." Du Yên liếʍ môi mình, mang tai nóng kinh khủng.

Liễu Uẩn Chi khẽ run, "Đúng là bị bệnh ư?" Ánh mắt lóe lên, thoát khỏi tìиɧ ɖu͙©, lo nghĩ sốt vó.

Thì ra Tiểu Thúy không nhắc tới chuyện nàng có mang với Liễu Uẩn Chi.

"Không phải, không phải..." Du Yên cuống cuồng từ chối, nắm tay hắn, vào trong thăm dò, đến khi cái tay phủ lên cái bụng nhỏ bằng phẳng xong, nàng mới nhỏ giọng nói, "Là trong bụng ta có bé cưng rồi."

Trong sinh mệnh có rất nhiều thời khắc tốt đẹp.

Nếu có người hỏi Liễu Uẩn Chi, lúc hắn biết được mình là Trạng Nguyên khoa cử kích động hay là lúc biết Du Yên mang thai còn kích động hơn.

Hắn nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.

Trong đầu hình như có chôn một quả pháo, Du Yên nói xong một lời, quả pháo ấy đã lập tức nổ "đoàng" một cái. Hắn không nói được mình có cảm giác gì, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau đó trong chỗ trống ấy lại vô cớ xuất hiện một vài cảnh tượng---

Du Yên và một bé cưng trắng trẻo bi bô chơi trống bỏi, hắn ngồi một bên cười nhìn hai mẫu tử bọn họ.

Bàn tay đặt trên bụng nàng vô thức co lại vài cái, hắn hỏi, "Là thật sao?"

"Ừm... Cho nên ta mới đến Kinh Thành tìm chàng. Thật ra thì... không phải ta nhớ chàng, mà là bé cưng trong bụng nói cho ta, nó nhớ phụ thân." Du Yên vòng vo đảo tròng mắt, tùy tiện nói lung tung.

Liễu Uẩn Chi cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của nàng một cái, "Ta thật sự vui vẻ, cám ơn nàng."

"Ta cũng vui vẻ." Trên mặt Du Yên là nụ cười thoải mái. Liễu Uẩn Chi tiếp nhận nàng và bé cưng không chút do dự, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống đất.

---

Tìиɧ ɖu͙© bị khơi mào đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng ngừng lại. Liễu Uẩn Chi nhẹ nhàng tách chân nàng ra, cắm vật nóng bỏng vào nơi giữa hai chân nàng, cọ xát trước sau. Du Yên không làm gì cả chỉ biết ngoan ngoãn kẹp chặt chân để hắn giảm bớt phần nào.

Bởi vì đang có mang nên đùi Du Yên cũng nở nang hơn chút, phần thịt mềm mại bao quanh cự vật, cảm giác chen chúc cùng với độ mềm mại khiến Liễu Uẩn Chi sung sướиɠ không thôi.

Hắn chỉ từng làm qua một lần với Du Yên.

Tuy lần này không đi vào một cách chân chính nhưng bầu không khí giữa hai người lại càng hòa hợp và ngọt ngào hơn.

Bàn tay nhỏ bé của Du Yên hướng xuống thăm dò, phủ lên vật nóng nặng trĩu ấy, ngoan ngoãn xoa nắn. Rồi sau đó, bên tai nàng là tiếng rên của Liễu Uẩn Chi, vừa khéo tay bị bắn lên, nóng hổi vừa nhiều lại đặc sệt.

Nàng kêu lên khiến Liễu Uẩn Chi cười một trận rồi ngậm môi nàng hôn một lát.

Sau khi làm sạch qua loa thì hai người lập tức ôm nhau đi ngủ.

Liễu Uẩn Chi ôm Du Yên, và cả bé cưng của hai bọn họ.

Đêm đó là đêm Liễu Uẩn Chi ngủ yên ổn nhất kể từ sau khi đến Kinh Thành, giống như cuộc sống trước kia ở Du trại vậy

---

Du Yên và Tiểu Thúy được đón vào Liễu trạch khí phái ấy. Nhà rất lớn nhưng bên trong cũng không có bao nhiêu người, chỉ có vài ba gia nô với gia đình Dương Ngọc Kha.

Lúc nàng ta nhìn thấy Liễu Uẩn Chi và Du Yên cùng đi vào trong nhà, trên mặt chỉ có hốt hoảng và khϊếp sợ. Rõ ràng nàng ta đã làm hành động gây khó dễ cho Du Yên, nhưng hình như Du Yên lại chưa từng nhắc tới với Liễu Uẩn Chi. Nàng ta còn biết, Du Yên có mang, nhất thời trong lòng khổ sở vạn phần.

Liễu Uẩn Chi giải thích cho Du Yên vì sao Dương Ngọc Kha lại ở Liễu trạch.

Chừng mấy tháng trước nàng ta được Dương lão bá cho phép làm thϊếp quản gia của Kỳ gia, nào ngờ tên quản gia đó suốt ngày ngược đãi Dương Ngọc Kha, hơn nữa đánh sẩy đứa trẻ trong bụng nàng ta. Mà chính thê của quản gia mỗi ngày đều khó ăn khó ở, lén sai người ngáng chân Dương Ngọc Kha.

Nàng ta không chịu được đãi ngộ không thuộc về mình này, cầu xin phụ thân mình để cho mình thoát khỏi bể khổ. Dương lão bá thấy con gái mình đáng thương như vậy, tất nhiên đau lòng không dứt, nhưng gả cũng đã gả rồi, trừ phi quản gia cho nàng nghỉ, nếu không nàng ta sẽ vĩnh viễn làm thϊếp của quản gia.

Đang âu sầu, khó giải quyết thì Dương lão bá nghe nói Liễu Uẩn Chi trở thành Trạng Nguyên khoa cử bèn mặt dày tìm kiếm sự trợ giúp của hắn.

Liễu Uẩn Chi nghe xong cảnh ngộ của Dương Ngọc Kha thì nhíu chặt chân mày lại, có điều hắn không nên can thiệp gì. Đây là chuyện riêng của nhà bọn họ, làm sao hắn lại phải dính vào? Dương lão bá lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói đến hôn ước từ khi còn nhỏ của Dương Ngọc Kha với hắn, còn liên quan đến cả phụ mẫu của Liễu Uẩn Chi. Hắn thấy lão ta nước mắt nước mũi tùm lum, rất bi thương, lòng mềm nhũn đành đáp ứng.

Liễu Uẩn Chi cứu Dương Ngọc Kha ra khỏi bể khổ, trả lại cho nhà bọn họ ít bạc để mà rời đi. Dương lão bá nháy mắt một cái, nàng ta lập tức quỳ ngồi xuống dưới đất, tính bám chân Liễu Uẩn Chi. Mặt hắn đầy khϊếp sợ còn chưa kip phản ứng đã tức khắc né tránh, trầm giọng mắng, “Các người làm cái gì vậy?”

“Ta thật sự không biết nên đi đâu, xin chàng hãy thương xót, thu nhận ta đi.” Dương Ngọc Kha khóc như hoa lê trong mưa, nhu nhược đáng thương.

Liễu Uẩn Chi trầm ngâm không nói.

“Ngươi có ý gì?”

“Ta có thể... làm thϊếp của chàng, không danh phận cũng được, chỉ cần cho ta ở lại Liễu trạch!” Dương Ngọc Kha nằm sấp trên đất, vô cùng đau đớn thương lượng.

Liễu Uẩn Chi mặt lạnh, không người nào đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn đang suy nghĩ, nếu Du Yên nghe được lời này nhất định sẽ giận đến mức mắng Dương Ngọc Kha là loại không biết xấu hổ. Hắn đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh lùng nói: “Không thể nào, đừng có ảo tưởng. Cầm lấy chỗ tiền này rồi sống qua ngày cho tốt đi.” Rồi nhấc chân lên rời khỏi.

“Ta... ta sai rồi, ta xấu xa mà dám nghĩ đến chàng, chỉ cần cho ta ở Liễu trạch làm chút việc là được rồi.” Dương Ngọc Kha vội vàng sửa lời.

Trong lòng Dương lão bá thương xót, đã biết Liễu Uẩn Chi sẽ không rảnh làm người tiêu tiền như rác vậy nên lập tức quay đầu, cùng Dương Ngọc Kha xin hắn thu nhận hai người.

Liễu Uẩn Chi nghĩ đến lời phụ mẫu căn dặn hắn trước khi qua đời và cả sự quý mến của phụ mẫu dành cho nàng ta, bọn họ luôn cười trêu chọc hắn sau này sẽ lấy một nương tử tốt xinh đẹp tuyệt trần.

Hắn liếc nhìn Dương Ngọc Kha đang quỳ gối trên đất.

Nghĩ một lúc, hắn đồng ý để cho hai người này làm người hầu ở Liễu trạch.

Vì thế mới có chuyện Du Yên tới Liễu trạch lại thấy Dương Ngọc Kha kia ra.

Tiểu Thúy biết hành động như vậy của Dương Ngọc Kha, tức đến giậm chân, dứt khoát nói Liễu Uẩn Chi: “Chao ôi, Liễu công tử, ngài đón tiểu thư nhà ta tới Liễu trạch, nhưng ngày đó tiểu thư nhà ta đi tìm ngài, Dương Ngọc Kha lại nói nàng ta và ngài có hôn ước, bảo tỷ ấy mau cút đi. Tiểu thư về khách điếm còn khóc một lúc lâu đó.” Nàng thêm mắm dặm muối nhưng cũng cảm thấy không ảnh hưởng đến toàn cục.

Lúc ấy Liễu Uẩn Chi không nói gì, nhưng đêm đó hắn ôm Du Yên không buông tay, tựa cằm lên vai nàng, dịu dàng nói, “Lời chính miệng ta nói, nàng mới có thể tin.”

Du Yên nắm tay hắn, nhẹ giọng đồng ý.

Đêm khuya, Liễu Uẩn Chi hít thở đều đều.

Du Yên tưởng rằng hắn đã ngủ rồi, xoay người lại, khẽ nói: “Thật ra lòng ta nhỏ như hạt đậu vậy.” Nàng thở dài rồi lại buồn bực nằm trong ngực hắn.

Cằm nàng đột nhiên được nắm lại nhẹ nhàng, Liễu Uẩn Chi mở mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bằng chừng bàn tay của nàng lên---

Mặt Du Yên đầy khϊếp sợ, tưởng hắn ngủ rồi nàng mới nói lời kia.

“Nhỏ đến mức có thể chứa ta sao?” Liễu Uẩn Chi khẽ vân vê môi dưới của nàng, trong mắt lóe lên tia sáng mềm mại, nóng bỏng mà lại ôn hòa.

Du Yên bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, “Ừm, chỉ có một người.”