Chương 55: Phiên ngoại kiếp trước 10

Tiểu Thủy hùng hùng hổ hổ thu dọn đồ đạc trong phòng, bọc tất cả quần áo và đồ trang sức thành một dúm, dần dần, động tác lại càng lớn hơn, "ầm ầm leng keng" một trận om sòm, dường như đang cố ý thu hút sự chú ý của Du Yên.Nàng ngồi trên ghế gỗ, nhấp một ngụm trà, bàn tay mềm mại phủ lên bụng mình, ngoảnh mặt về phía Tiểu Thúy với đỉnh đầu như thế sắp bốc khói, mở miệng: "Tự dưng ngươi bận bịu gì đây?"

"Chúng ta trở về Du trại."

"Tiểu Thúy." Du Yến tiến lên một bước, bắt tay Tiểu Thúy, "Ngươi cũng biết, nạp thϊếp cũng không phải chủ ý của chàng."

Kỳ Hạ Dao là nữ nhi Kỳ gia, khi đó Liễu Uẩn Chi tới Kỳ gia giải quyết chuyện của Dương Ngọc Kha lại chẳng may bị nàng ta thấy được một lần, si mê dung mạo thanh tân, tuấn dật của hắn, lại biết được hắn là Trạng Nguyên khoa cử, tài mạo song toàn, đúng là lang quân như ý nàng ta ước mong, liền suốt ngày van nài phụ thân mình đòi gả cho hắn. Kỳ gia chỉ có một nữ nhi là nàng ta, còn có một ca ca cực kỳ cưng chiều nàng ta làm quan trong triều, cả nhà cũng coi nàng ta là báu vật nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau đó phụ thân Kỳ gia đương nhiên không thể chịu đựng nổi nữ nhi van nài như vậy, âm thầm nghe ngóng thân thế của Liễu Uẩn Chi, biết được hắn vừa mới thành thân trước đây không lâu, thê tử lại là một nữ tử gia thế tầm thường, nếu Kỳ Hạ Dao kiên quyết muốn gả qua thì lại phải làm thϊếp. Kỳ gia hiển hách như vậy, không thể khiến hòn ngọc quý trên tay mình đi làm thϊếp của người khác được. Tuy rằng dứt khoát nói cho nàng ta Liễu Uẩn Chi đã có chính thê nhưng Kỳ Hạ Dao lại nói để nàng ta làm thϊếp thì nàng ta cũng bằng lòng.

Người Kỳ gia không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Kỳ Ý Viễn như có như không nói với Liễu Uẩn Chi nhà mình có một muội muội ở chốn khuê phòng, hoa nhường nguyệt thẹn, rất tán thưởng hắn, nào ngờ Liễu Uẩn Chi nghiêm mặt, ngầm trốn tránh nói nhà đã có thê tử, vô cùng đằm thắm, như keo như sơn.

Kỳ Ý Viễn không đành lòng nhìn muội muội mình thương tâm như vậy, đã gạt người nhà trực tiếp thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn.

Tất nhiên Hoàng Thượng đồng ý.

Lúc Liễu Uẩn Chi nghe được chỉ dụ, trên mặt là vẻ tức giận hiếm thấy, hắn quỳ xuống đất, trầm tư một hồi rồi đồng ý. Hắn chỉ cảm thấy vô lực, rõ ràng hắn không hề muốn, vì sao phải bị ép chấp nhận.

Vừa về Liễu trạch, hắn lập tức nói chuyện này cho Du Yên.

Mà Du Yên chỉ ngẩn ra sau đó cười nói: "Ta sẽ sống chung thật tốt với nàng ấy." Từ lâu nàng đã biết người làm quan đều là tam thê tứ thϊếp, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý như vậy, chỉ là đáy lòng vẫn luẩn quẩn cảm giác chua xót dày đặc.

Liễu Uẩn Chi ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nói: "Nàng không cần sống chung thật tốt với nàng ta. Nàng mới là thê tử của ta. Ta bị ép cưới nàng ta, nàng đừng suy nghĩ nhiều."

Du Yên cúi đầu cười một tiếng, "Ta biết."

Sự chua xót tại đáy lòng biến mấy, chỉ còn sự ngọt ngào êm ái kéo dài.

Nàng thản nhiên phóng khoáng, Tiểu Thúy lại vì bất bình thay nàng, nổi giận đùng đùng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Du trại.

"Nhưng ta thấy tủi thân thay người!" Tiểu Thúy giận đến hốc mắt đỏ bừng.

"Tủi thân cái gì, đến lúc đó ta bị ức hϊếp thật, ngươi lại giúp ta trở về kêu ca ca ta tới, đánh Liễu Uẩn Chi tan tác tả tơi."

Tiểu Thúy bật cười "phì" một tiếng, miễn cưỡng kiềm chế nước mắt về.

"Ngươi đừng nói chuyện này cho ca ca ta biết." Du Yên kéo nàng ngồi xuống.

Sắc mặt Tiểu Thúy cứng đờ, ấp úng mở miệng, "Nhưng... ta đã nhờ người viết thư cho đại đương gia rồi."

"Muội..." Du Yên lại lắc đầu một cái, "Thôi, ta cũng hơi nhớ huynh ấy, chỉ là... nếu như huynh ấy nổi giận, muội phải ngăn cản huynh ấy đó."

Dường như Tiểu Thúy nhớ đến dáng vẻ đại đương gia lúc nổi giận, run môi đồng ý.

-

Chưa đến mấy ngày Kỳ Hạ Dao đã vào Liễu trạch.

Liễu Uẩn Chi không gặp nàng ta, ban ngày có sự vụ phải làm, sau khi trở về thì lập tức qua viện tử cùng Du Yên giải sầu, ban đêm cũng ở trong viện tử của nàng, chưa từng bước vào chỗ của Kỳ Hạ Dao nửa bước, gặp mặt cũng là gương mặt lạnh lùng.

Tiểu Thúy rất hài lòng với chuyện này, tỏ vẻ tha thứ đối với hành vi vô sỉ bị ép nạp thϊếp của Liễu Uẩn Chi.

Du Yên được bảo vệ rất tốt.

Ban ngày lúc Liễu Uẩn Chi không có ở đây thì tán gẫu đôi chút với Tiểu Thúy, cắn hạt dưa, Liễu Uẩn Chi sợ nàng nhàm chán, mua thật nhiều đồ vật cho nàng chơi, chỉ là nghiêm lệnh cấm chỉ loại hành vi leo cây nguy hiểm này của nàng. Ban đêm hắn trở lại ở cùng nàng, kể sách cho nàng một chút, nói chuyện cùng nàng.

-

Hắn còn dời một cây hoa đào cao quá nửa đầu trồng trong viện tử của Du Yên, nói là cây này giống với cây hoa đào trong viện tử ở Du trại của nàng.

Lúc ấy mặt Du Yên đỏ lên, mở to đôi mắt tròn vo nhìn hắn, nghĩ tới chuyện say rượu hoang đường dưới tán cây hoa đào ở viện tử đêm đó. Liễu Uẩn Chi cúi đầu hôn môi của nàng một cái, nói khẽ bên tai nàng: "Nàng nghĩ gì trong đầu vậy?" Du Yên lập tức thoát ra khỏi bầu không khí ái muội kiều diễm, đẩy hắn một chút, buồn bực nói: "Không nghĩ gì hết."

"Nhưng mà ta đang muốn." Hắn khẽ cười một tiếng, ôm nàng vào phòng.

Trong chốc lát, trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của thiếu nữ và cả tiếng hu hu cầu xin tha thứ.

Giường gỗ kêu kẽo cà kẽo kẹt, Liễu Uẩn Chi để trần người trên, cự vật dưới thân vẫn bị nàng quyện chặt, hắn đưa tay sờ gương mặt ướt đẫm của Du Yên, ánh mắt dịu dàng, "Thật may đêm đó ta ở đó."

Trước mắt Du Yên bị tìиɧ ɖu͙© ép ra nước, cắn môi lầm bầm hai tiếng, "Đêm đó không phải... ta ép buộc chàng sao?" Dưới thân co rút chặt hơn.

Liễu Uẩn Chi ghì eo đυ.ng một cái, miệng nàng thốt ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

"Là ta tự nguyện sa vào." Liễu Uẩn Chi nghĩ tới sự phóng túng của hắn đêm đó, liếʍ môi nàng, tình ý nồng đậm.

Nàng nào có ép hắn.

Rõ ràng là hắn dụ dỗ nàng, biết nàng thích mình, đã dụ dỗ nàng tiến hành hoan ái với hắn.

...

Kỳ Hạ Dao ở trong biệt viện đau khổ chờ Liễu Uẩn Chi nhưng chưa từng thấy hắn tới, với tính tình ngang ngược được hình thành ở Kỳ gia làm sao có thể chịu đựng uất ức như vậy. Nàng ta nghe nói tình cảm của hắn và chính thê cực kỳ tốt, nhiều giận tức tối đến giậm chân trong biệt viện.

Cũng đúng lúc này Du Hoằng Nghĩa tới.

Lúc tới khí thế hùng hổ như thế muốn đánh Liễu Uẩn Chi một trận ác liệt, mà sau khi biết được chân tướng thì chỉ còn lại thở dài, "Đều do hắn sống vẻ vang." Lại thấy Du Yên quá dễ chịu nhàn hạ, trong lòng cũng không lo nghĩ gì nữa, nghiêm túc dặn dò mấy câu với Liễu Uẩn Chi sau đó không nán lại được hai ngày đã lại đòi đi luôn.

Lúc hắn đi, Du Yên khóc. Có lẽ là thời kỳ mang thai cảm xúc dao động khá lớn, viền mắt nàng đỏ lên, hỏi Du Hoằng Nghĩa có thể đừng đi hay không. Du Hoằng Nghĩa cười lớn một tiếng, xoa tóc nàng, miệng quở trách: "Giờ cũng sắp làm mẫu thân rồi còn dính ca ca như vậy. Trong Du trại còn có chút việc chưa xử lý, ta sợ một mình Doãn Ngô không lo liệu được hết, muội ở Liễu trạch dưỡng thai thật tốt, sinh ra một đứa cháu lớn trắng trẻo mập mạp cho ta."

Du Yên cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, gật đầu. Liễu Uẩn Chi ở bên cạnh kéo nàng vào trong ngực, hứa hẹn: "Đợi nàng sinh hạ đứa bé này, ta sẽ cùng nàng trở về Du trại một thời gian." Du Yên "ừ" một tiếng, vẫn bịn rịn không ngừng tạm biệt Du Hoằng Nghĩa.

-

Cũng không ai biết, ngày hôm đó nàng rơi lệ cầu xin huynh ấy đừng rời đi lại là hồi ức cuối cùng của huynh muội bọn họ.

Ngày đó là là lần cuối nàng nhìn thấy Du Hoằng Nghĩa -

Có một ngày, Kỳ Ý Viện đến tìm Liễu Uẩn Chi, bầu không khí nghiêm trọng.

Đúng lúc Tiểu Thúy đi qua tiền sảnh, loáng thoáng nghe được hai người nói chuyện.

Kỳ Ý Viễn mắng Liễu Uẩn Chi khắc nghiệt với Kỳ Hạ Dao. Liễu Uẩn Chi phản bác đúng mực, vốn là không có ý với nàng ta, Kỳ Y Viễn cố chấp nhét nàng ta vào Liễu trạch, đối với mọi người đều là một loại đày đọa. Tiểu Thúy âm thầm khen ngợi hắn trong lòng, sau đó nghe thấy---

"Ta điều tra thê tử kia của ngươi, không phải người bình thường."

"Ngươi đi điều tra nàng làm gì?" Liễu Uẩn Chi giống như là tức giận.

"Ca ca của nàng ta là thủ lĩnh thổ phỉ. Không ngờ ngươi lại không lý trí như vậy."

"Ca ca của nàng ấy không phải là thổ phỉ, ta lý trí hay không lý trí cũng chẳng cần ngươi tới phán xét."

"Liễu Uẩn Chi! Ngươi tỉnh lại chút đi! Nàng là thổ phỉ, ngươi làm quan! Ngươi thật sự muốn u mê không chịu tỉnh ngộ tiếp như vậy nữa?"

"Mời ngươi đi cho. Chuyện của lệnh muội, ta đã nói rõ với ngươi rồi, nàng ở chỗ này của ta sẽ không có được thứ nàng ta mong muốn. Nếu có thể lập tức nhìn cho rõ mà quay đầu, ta có thể để nàng ta rời đi bất cứ lúc nào."

Tiểu Thúy chỉ nghe được âm thanh ly trà rớt bể dưới đất, sau đó trước mặt giống như có một trận gió lướt qua, Kỳ Ý Viễn nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tiểu Thúy vội vội vàng vàng trở về nói chuyện này cho Du Yên.

Nghe xong, lòng Du Yên dường như phủ lên một tầng sương mù dày đặc.

Ban đêm, nàng phiền muộn không nói gì, Liễu Uẩn Chi hỏi nàng lo nghĩ chuyện gì, nàng hỏi hắn tiếng xấu của Du trại có ảnh hưởng đển con đường làm quan và danh dự của hắn hay không.

Đáy lòng Liễu Uẩn Chi run lên, không ngừng tự trách, dịu dàng vuốt ve mặt nàng: "Sẽ không, Du trại có phải trại thổ phỉ hay không, trong lòng ta đương nhiên hiểu rõ. Nàng và Du đại ca tốt như vậy, làm sao có thể có quan hệ với thổ phỉ."

"Nhưng... dân chúng đều nói chúng ta là thổ phỉ."

"Đừng lo lắng, nàng chỉ cần lo chăm mình cho tốt thôi."

Du Yên nghe xong lời này thì yên tâm không ít, chủ động hôn một cái lên môi Liễu Uẩn Chi, vùi trong ngực hắn ngủ thật say.

Đêm đó, nàng nhớ nàng nằm mộng. Nàng và Liễu Uẩn Chi dẫn bé con vừa mới sinh ra của bọn họ trở về Du trại, Du Hoằng Nghĩa vui vẻ tới mức tay chân luống cuống, ôm một hài tử hình hài nhỏ bé, trong mắt lại lóe lên ánh lệ.

Nàng hoảng sợ, từ lúc nhớ được chuyện, ca ca của nàng chưa từng rơi lệ.

Huynh ấy giống như bầu trời của nàng, bất kể lúc nào, nàng ngẩng đầu đều có sự che chở của huynh ấy.

Sau đó nàng từ từ tỉnh lại, trong lòng rất hốt hoảng không biết làm sao.

...

Lại qua mấy ngày nữa.

Ngày nàng sụp đổ.

Du trại bị triều đình triển khai hành động trừ thổ phỉ mà bị tiêu diệt.

Nghe nói, quân lính vây dày đặc quanh Du trại, ai muốn chạy trốn ra cũng sẽ bị trực tiếp gϊếŧ chết, cuối cùng là đem một cây đuốc lớn đốt sạch trại. Một người cũng không để lại.

Tiểu Thúy nghe trộm được tin tức ở tiền sảnh, chân cũng mềm nhũn, vừa khóc vừa chạy đến báo cho Du Yên biết.

Khi Du Yên biết được tin này thì giống như là trời sập xuống vậy. Nàng thoáng cái ngã nhào trên đất, khóc thở không ra hơi, Tiểu Thúy vội vã muốn đỡ nàng dậy mà sau cùng hình như cũng không có sức lực vậy, cùng quỵ xuống gào thét, khóc lớn.

Lòng nàng đau không chịu nổi.

Đau giống như bị người ta khoét ra vậy.

Trong đầu vô thức nhớ lại từng chút, từng chút một chuyện trước đây. Huynh ấy khổ cực nuôi nấng nàng lớn lên, nuôi nàng giống như nuôi nữ nhi, chưa bao giờ chịu để bất cứ người nào ức hϊếp nàng, lời từng nói nhiều nhất chính là "Muội là muội muội của Du Hoằng Nghĩa, tuyệt đối không thể bị ức hϊếp." Toàn bộ đồ chơi hay nhất huynh ấy thu thập được đều mang cho nàng, huynh ấy hỏi lúc nào mình mới có thể có cháu lớn...

Từng cảnh sống động như mới, cuối cùng toàn bộ hóa thành bọt nước, hóa thành hư ảo.

Tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, nàng khẽ lẩm bẩm một câu: "Ca, cực khổ rồi."

Cái gì trước mắt nàng cũng không nhìn thấy, nước mắt giống như vỡ đê lập tức trào ra.

Nhưng huynh không còn, muội cũng sẽ trở nên rất khổ cực.

Đến khi Liễu Uẩn Chi chạy đến.

Tóc Du Yên rối bời, trên mặt không có chỗ nào khô, cuồng loạn khóc đau đớn. Hắn ngớ ra tại chỗ, cuối cùng tiến lên đỡ nàng dậy.

Hắn muốn nói lời nào đó để an ủi, nhưng phát hiện yết hầu không thông khó mở, nói gì cũng không nói ra được, hoặc có lẽ là hắn không biết nên nói cái gì.

Giờ phút này, nói gì cũng vô dụng.