Chương 38: A… Đừng (H)

Hứa Cận rất vui khi cô có phản ứng như vậy, có cô cổ vũ, sự căng thẳng của anh cũng dần buông lỏng.

Trước giờ giao du với đám con trai quen rồi, cũng không để ý đến hành vi lời nói nặng nhẹ hay không.

Bây giờ đối diện với Chu Tuế Tuế, nhìn thân thể mảnh mai đang nằm dưới thân mình này, da thịt hơi động chút là ửng đỏ, Hứa Cận lo lắng anh ra tay hơi mạnh làm cô đau.

Nhưng anh không biết, bản thân bây giờ đã cẩn thận đến mức nào rồi, đến chạm cũng không dám, chỉ sợ vô ý lưu lại dấu vết trên người cô.

Có lẽ vào những ngày tháng trong tương lai, thậm chí anh sẽ cố ý làm cô đau, cố ý lưu lại trên người cô dấu vết thuộc về anh.

“Vậy tôi…”

Hứa Cận tách hai chân cô ra, cả người đè lên người cô, rồi đưa dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến nỗi bản thân anh cũng sợ hãi xuống lỗ nhỏ, nhẹ nhàng mơn trớn.

Tay đặt trên đỉnh đầu cô, giọng vừa trầm vừa khàn lại dịu dàng, “Tôi vào nhé, đau thì nhất định phải nói với tôi.”

Động tác dù không thuần thục, nhưng lại cực kỳ để ý đến cảm nhận của cô, khiến Chu Tuế Tuế rất cảm động.

Cô lại không do dự như anh, vô số lần trong lúc ảo tưởng tự an ủi mình, cô còn gấp rút hơn anh.

Chu Tuế Tuế dùng nụ hôn đánh tan những băn khoăn của anh, hai chân cọ sát eo Hứa Cận.

Sự chủ động của cô làm anh ứng phó không kịp, eo ấn sâu xuống, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đi vào một nơi mềm mại.

“Ưmm…” Hai người cùng lúc rêи ɾỉ…



Hứa Cận như vừa ý thức được điều gì, càng không muốn kìm nén, thuận thế dùng sức, dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm vào càng sâu.

Chu Tuế Tuế đau đến mức ôm chặt anh, toàn thân run rẩy, không cẩn thận cắn rách môi anh.

“Có ổn không?”

“Hứa Cận, tôi muốn…”

Ngay cả âm thanh của Chu Tuế Tuế cũng đang run rẩy, nhưng vẫn khẩn cầu anh đừng dừng lại, cô muốn ghi nhớ thật kĩ khoảnh khắc này.

Không biết có phải do Hứa Cận nghe thấy cô gọi tên mình, hay là không khống chế được du͙© vọиɠ trong người, từ giây phút cô gọi tên anh, anh như biến thành người khác.

Cơ thể cứ rút ra lại đâm vào, thấy cô không kêu đau, anh bắt đầu thoải mái vận động.

“A…. chật quá, chết tiệt!”

Dươиɠ ѵậŧ bị kẹp chặt, Hứa Cận cắn răng thắt chặt eo, dùng sức chống lại cô bé đang co lại, khó chịu đến không thở nổi.

Anh hơi rút ra một chút rồi lại đâm vào thật sâu, chỗ đó thắt anh như muốn gãy, vừa thắt vừa hung hăng hút chặt dươиɠ ѵậŧ anh, làm mỗi lần ra vào của anh cảm giác cực kì khó khăn, đau nhưng thoải mái.

“Chu Tuế Tuế, chặt quá, cậu thả lỏng, để tôi vào…”

Nãy giờ anh không vào được đến chỗ sâu nhất, càng vào sâu càng chặt, anh vốn không đâm được vào.

Khóe mắt Chu Tuế Tuế ướŧ áŧ, đầu đầy mồ hôi, một vài sợi tóc bám trên mặt, nức nở kêu oan: “Tôi không có…”

Hứa Cận biết cô không khống chế được bản thân, chỉ đành dùng tay giúp cô.



Anh cắn răng chịu đựng, đưa tay mò mẫm âm hạch đang cứng lên, vừa nhéo vừa xoa.

“A… a…. đừng… Hứa… Cận… đừng mà… ưʍ.”

Đó là nơi nhạy cảm nhất của cô, những lúc tự giải quyết, chỉ cần sờ vào đó, dịch từ âʍ ɦộ sẽ không ngừng chảy ra, rất nhanh sẽ lêи đỉиɦ.

Hứa Cận vốn dĩ chỉ muốn thử chút, vì trong video, cô lúc nào cũng sờ vào chỗ này, xem ra cực kì hữu dụng.

m vật bị ghẹo vừa đau vừa ngứa, làm Chu Tuế Tuế khó chịu đến nỗi khóc nức nở, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ làm toàn thân cô tê dại, chỉ cảm thấy lỗ nhỏ có thứ gì đó nóng ấm vội chảy ra.

Dâʍ ɖị©ɧ tràn ra tưới ướt dươиɠ ѵậŧ, lúc này Hứa Cận mới hài lòng rút tay ra, ấn chặt cô xuống giường, dùng sức rút ra đâm vào.

“A a… nhanh quá, Hứa Cận, đừng như vậy… là chỗ đó…”

Cảm giác được lấp đầy khiến Chu Tuế Tuế phát ra những rên làm người khác đỏ mặt, cô cũng muốn dè dặt, nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi hoàn toàn.

“Mau, dùng sức đi, sướиɠ quá…”

Nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, trong lòng Hứa Cận cực kì thỏa mãn, lại càng dùng sức đâm vào, đưa kɧoáı ©ảʍ đến cho cả hai.

Lần đầu làʍ t̠ìиɦ, từ đầu đến cuối anh vẫn giữ một tư thế, bởi vì từ thế này cũng đủ để anh sướиɠ đến nỗi da đầu tê rần.

Cũng không biết hai người làʍ t̠ìиɦ bao lâu, nhưng lúc anh rút ra thì trời bên ngoài cũng đã tối.

Chu Tuế Tuế dưới tình huống anh vận động liên tục, giống như không biết mệt, cùng anh chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ cực độ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng và chất lỏng trong suốt cùng nhau chảy ra, tạo thành một vũng lớn lưu lại trên chiếc giường đơn.