Chương 42: Thăm Ông

Chu Hữu Phúc nhìn thấy Chu Tuế Tuế, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, các nếp nhăn chụm lại vào nhau.

Có điều chỉ nhìn thấy mỗi cô, trong mắt ông không giấu nổi sự thất vọng: “Tuế Tuế về rồi sao, mẹ con lại không cùng con về à?”

“Mẹ con vẫn còn ở nước ngoài, công việc bận quá nên chưa thể về được.”

Chu Tuế Tuế đặt đồ ở trong tay xuống, đi rửa mặt để xua tan hết sự mệt mỏi của chuyến đi ngày hôm nay, lấy lại tinh thần tốt nhất để cùng ông nội đón lễ.

Thực ra, mẹ cô chưa từng quay về đây kể từ khi cha cô mất.

Chu Hữu Phúc ban nãy hỏi như vậy là bởi vì hai năm nay Chu Tuế Tuế luôn lấy danh nghĩa của mẹ để đưa tiền cho ông, một lần đưa cũng khoảng vài vạn.

Nhiều tiền như vậy, nếu nói là do cô đưa thì Chu Hữu Phúc nhất định sẽ hỏi cô tiền ở đâu ra.

Vì thế mà cô chỉ có thể nói với ông tiền là do mẹ cô đưa.

Chu Tuế Tuế ở lại Bắc Tân Hương 3 ngày.

Trong 3 ngày này, cô mang giặt hết những đồ cần giặt trong nhà, bất kể là quần áo, chăn hay bàn ghế.

Tóm lại những đồ mà cô có thể mang ra, cô đều lấy ra sân để phơi một lượt.



Lúc về, Chu Hữu Phúc đưa cô đến bến xe, tận mắt thấy chiếc xe chở cô chạy đi, ông mới quay về.

Trên đường về tắc đường khủng khϊếp, Chu Tuế Tuế nhìn về những ánh đèn đường qua cửa xe, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ hi vọng đến khi về nhà cô vẫn có thể ngủ hai, ba tiếng rồi mới đến trường.

Hứa Cận đã về sớm hơn cô một hôm.

Một khi rảnh là anh liền nhắn tin cho cô, nhưng Chu Tuế Tuế luôn luôn bận rộn, không thể kịp thời trả lời tin nhắn của anh.

Ngay cả lúc này, xe bị kẹt trên đường cao tốc, tín hiệu không tốt, cô cũng không kịp nhận được tin tức của anh.

Hứa Cận: [Tôi đang ở dưới nhà cô, cô đến thành phố chưa?]

Hứa Cận: [Cô có đói không, tôi đi mua chút đồ ăn đợi cô về.]

Hứa Cận: [Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?]

Hứa Cận: [Chu Tuế Tuế!]

……

Hứa Cận gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cũng có gọi điện thoại nhưng Chu Tuế Tuế không hề nhận được dù chỉ là một tin.



Đợi đến khi cô nhìn thấy những tin nhắn này thì đã là 3 giờ sáng sớm rồi.

Muộn như vậy rồi, có lẽ anh ngủ rồi nhỉ?

Chu Tuế Tuế do dự có nên trả lời tin nhắn của anh hay không, nhưng đến cuối cùng lại quyết định không gửi, cô không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi.

4 giờ sáng sớm.

Chu Tuế Tuế kéo thân thể mệt mỏi, cúi đầu lấy chìa khóa, bước ra khỏi thang máy, tưởng về nhà có thể ngủ thϊếp đi thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi trước cửa nhà cô.

Người đàn ông có khuôn mặt u ám và đang nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ.

“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi!” Vì ngồi lâu nên chân Hứa Cận tê cả rồi, khi đứng lên anh phải bám vào tường.

“Sao cậu lại ở đây?” Chu Tuế Tuế trợn to mắt.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Hứa Cận sẽ đợi cô ở cửa nhà cho đến bây giờ, bây giờ đã là đã 4 giờ sáng rồi!

“Mở cửa nhanh đi, chân tôi không đứng vững nữa rồi.” Hứa Cận thúc giục cô.

Trước khi so đo với cô, anh vẫn là vào phòng nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp.