Chương 41: Không Nỡ

Nếu như Hứa Cận biết mình sẽ bị gọi về bởi một cuộc điện thoại, sau đó cả kỳ Quốc Khánh không gặp được Chu Tuế Tuế thì anh nhất định sẽ làm cô ấy thêm một lần nữa trong phòng tắm.

Chu Tuế Tuế tiến công dựa vào những giọt nước mắt của mình, nửa van xin nửa đe dọa, cuối cùng cũng gạt bỏ được suy nghĩ làm cô trong phòng tắm của Hứa Cận.

Cô ra ngoài trước bỏ lại anh một mình tắm nước lạnh trong phòng tắm, về phòng mặc quần áo.

Vừa định nhặt hai bộ đồng phục học sinh rơi lung tung ở trên sàn ném vào máy giặt thì điện thoại di động của Hứa Cận vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại, Chu Tuế Tuế nhanh chóng đưa điện thoại cho anh.

Hứa Cận nghe điện thoại trong phòng tắm, khi bước ra ngoài là một nét mặt khó xử.

Người mẹ hiệu trưởng của anh gọi anh về, tối nay cùng nhau về quê, đến thời gian ăn tối cùng Chu Tuế Tuế cũng không có.

Đúng rồi!

Anh có thể đưa cô ấy cùng về với mình mà!

“Tuế Tuế…”

Hứa Cận ôm Chu Tuế Tuế đang thay khăn trải giường từ phía sau và hỏi cô ấy: "Cô định làm gì vào ngày Quốc khánh? Tôi phải về quê, cô có muốn về với tôi không?"

“Hả?”

Chu Tuế Tuế dừng việc đang làm, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt bất ngờ: "Cậu muốn tôi cùng cậu về ư?"

Cô đưa tay ra và chạm vào trán anh.



Anh không ấm đầu mà, sao lại nói như vậy?

“Ngày Quốc Khánh tôi cũng phải về nhà với ông nội, ông nội ở nhà một mình khiến tôi không yên tâm.” Chu Tuế Tuế không hỏi tại sao anh lại muốn đưa cô cùng về mà lại lấy một lý do khác để từ chối anh.

Không phải cô kiếm cớ mà cô thực lòng muốn về với ông nội.

Từ lúc cha cô mất, mẹ cô cũng không còn liên lạc với ông nội nữa.

Ông nội chỉ có một người con trai là cha cô, bà nội cũng không còn, một mình ông le loi ở quê, Chu Tuế Tuế không nỡ lòng.

Vì thế mà mỗi khi có kì nghỉ là cô đều về thăm ông.

Huống hồ, Quốc Khánh và Trung Thu năm nay lại liền nhau cho nên cô càng phải trở về.

Hứa Cận thấy kế hoạch ở cùng cô không thành, trong chốc lát hiện lên vẻ mặt tiếc nuối, anh ôm cô không nỡ buông tay.

“Tuế Tuế, tôi xin lỗi.”

Anh bắt đầu xin lỗi trong vô thức, sau đó thì thầm ở sau lưng cô rằng: “Tôi biết nếu như bây giờ tôi đi thì nhất định cô sẽ cảm thấy tôi là người không có trách nhiệm, nhưng…”

Nhưng anh có lý do không thể không về.

Nếu anh không về, mẹ anh sẽ một thân một mình ở nhà họ Hứa.

“Tôi chưa từng nói như vậy bao giờ.”

Chu Tuế Tuế nới tay anh ra, nhặt quần áo ở trên giường mặc vào người anh: “Dù sao thì cậu cũng ở lớp dưới tầng lớp tôi, chỗ nào cũng không đi được, không phải sao?”

Tuy cô có chút tiếc nuối, ban đầu còn tưởng rằng ít nhất có thể ở cùng với anh đêm nay, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo mỗi người đều có việc riêng chứ.



Hứa Cận vẫn rất không nỡ.

Anh nhìn chằm chằm vào cô khi đang mặc quần áo, nhìn rồi lại nhìn nghiêng người để hôn cô ấy, lúc nhẹ lúc mạnh.

Phong cách thật kì lạ.

Người khác đều trong lúc cởi đồ không kìm được lòng mà hôn nhau, họ lại hôn nhau khi mặc quần áo, hôn xong thì cả hai người đều đã mặc quần áo chỉnh tề rồi.

Hứa Cận đã dành quá nhiều thời gian ở trên tầng, vừa mới xuống tầng thì lập tức chạy như bay về nhà.

Đêm nay.

Chu Tuế Tuế trằn trọc không ngủ được, bị Hứa Cận giày vò hai lần, cả người cô như muốn rã rời, chân mỏi nhừ khó chịu, có vẻ như sau này cô cần tập thể dục nhiều hơn.

Đêm nay Hứa Cận cũng không ngủ ngon, cả giấc ngủ đều ở trên xe, anh phải giữ sức lực để quay về đối mặt với đại gia đình họ Hứa kia.

Không khí ngày Quốc Khánh đã nóng lên được nửa tháng, Chu Tuế Tuế đã mua vé xe trước, vào ngày Quốc Khánh này, cô sẽ về quê của cha - Bắc Tân Hương!

Bắc Tân Hương là một thị trấn nhỏ, một thị trấn rất rất nhỏ.

Chu Tuế Tuế chuyển mấy chuyến xe mới về đến Bắc Tân Hương, lại đi thêm nửa tiếng mới về đến nhà của ông nội.

Cánh cổng sắt màu xám của nhà ông nội mở toang, vừa bước vào sân đã thấy khói bốc lên nghi ngút từ bếp.

“Ông nội.”

Cô gọi lên một tiếng, một ông lão giản dị hiền lành khoảng 70 tuổi bước ra từ nhà bếp.