Vợ Yêu Gây Họa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô đã nhiều năm nay, nhưng cô lại là một kẻ vô hồn không nhận ra được tình cảm của mình. Trái tim anh cũng vì thế mà bị cô làm tổn thương, không …
Xem Thêm

Mộ Long nhàn nhạt nhìn cô gái bên cạnh, đối với hành động của cô ta, anh không hề có phản ứng gì.

“Vì Mộ Long?”

Cổ Lãng vẻ mặt hứng thú nhìn cô gái bên cạnh, nhưng cô ấy không nói gì chỉ cúi đầu ngồi đó.

“Đương nhiên, Môn chủ của Long Môn là đối tượng mà mọi người phụ nữ đều ao ước, thử hỏi có ai không bị anh ta hấp dẫn chứ? Nói thế nào thì tôi cũng là vợ của cục trưởng cục cảnh sát thế mà anh ta lại không để tôi vào trong mắt, đương nhiên là tôi phải tức giận.”

Giang Tình thấy động tác của mình không làm Mộ Long tức giận thì càng thêm to gan, trực tiếp giơ móng vuốt vào l*иg ngực của anh.

“Vậy sao cô lại gây phiền phức cho Mộng Sinh?” Cô gái kia rốt cuộc cũng không nhịn được được, ngẩng đầu lên, lớn tiếng tức giận nói.

“Như vậy mới có thể hấp dẫn sự chú ý của mấy người.”

Giang Tình nhích đến gần Mộ Long, không hề e dè mà đặt bộ ngực đồ sộ của mình sát vào l*иg ngực anh.

Thật ra làm Ngụy Mộng Sinh bị thương chỉ là chuyện trùng hợp. Lúc ấy cô phái người đến Long Môn thì đúng lúc gặp Ngụy Mộng Sinh từ bên trong đi ra, kết quả là bọn họ kéo Ngụy Mộng Sinh đến quầy bar.

Bọn họ tưởng chỉ cần nói ra thân phận của Giang Tình thì Ngụy Mộng Sinh sẽ ngoan ngoãn phối hợp theo yêu cầu của cô. Để cô gặp mặt Mộ Long, ai ngờ người này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lại dám từ chối lời đề nghị của cô.

Vì vậy cô muốn dạy dỗ anh ta một tí, vào lúc anh ta không cảnh giác liền đâm một đao.

“Cho nên cô mới gây phiền phức cho Mộng Sinh?” Mộ Long nhàn nhạt nói, trong mắt là sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

“Không, tôi chỉ nhờ anh ta nhắn một câu với anh, ai ngờ anh ta lại không thức thời, nói gì cũng không chịu giúp tôi nên tôi mới dạy dỗ anh ta một chút thôi.”

Giang Tình cười, không vì mình làm bị thương người của Long Môn mà tỏ ra sợ hãi. Cô chỉ muốn lấy được Mộ Long.

Cô không nghĩ tới, Môn chủ Long Môn trong truyền thuyết lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy.

Mộ Long cùng với mấy người trong hắc đạo hoàn toàn không giống nhau. Toàn thân anh toát ra hơi thở của sự quý phái cộng thêm gương mặt anh tuấn, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhất là dưới ánh mắt của anh, cô như trở lại thời niên thiếu, sẽ vì một người đàn ông mà e lệ, anh làm cô không có giây phút nào không nghĩ đến anh.

Thì ra là phụ nữ đang hồi xuân! Cổ Lãng cười lạnh.

Ngay từ lần gặp mặt trước, Mộ Long đã cho người đi điều tra lai lịch cô ta. Anh cũng sẽ không tha cho người đã làm bạn tốt của anh bị thương, đồng thời người đó lại là anh rể tương lai của Môn Chủ.

“Bây giờ đã gặp tôi rồi thì thế nào?” Mộ Long lạnh giọng hỏi, người ở chỗ này trừ Cổ Lãng ra thì không ai biết giọng điệu này là điềm báo trước cơn bão sẽ ập đến.

“Em muốn… Nếu anh hợp tác với em thì sau này Long Môn có xảy ra chuyện gì thì em cũng có thể chiếu cố cho…”

Gianh Tình liếʍ liếʍ đôi môi của mình, nhẹ nhàng thổi gió bên tai Mộ Long, sau đó ngang nhiên nhào vào lòng anh.

Cổ Lãng trợn to mắt nhìn màn này, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Gianh Tình, hi vọng cô ta có thể sống sót hoặc có thể chết được toàn thây để người ta có thể xác nhận được thân phận của cô ta.

Mộ Long từ trước đến giờ chưa từng cho người phụ nữ nào đến gần mình, trừ Tiểu Bá Vương ra. Mà cô gái trước mặt đã phạm vào điều cấm kỵ của Mộ Long.

Ha ha ha… Lần này có trò hay để xem rồi.

Không nghe được… Không nghe được…

Đáng chết! Cô không nghe được cái gì hết.

Đồng Đồng núp ở phía sau tấm rèm, tức giận đến nỗi muốn hét to lên.

“Làm sao có thể nghe được bên trong đây?”

Rốt cuộc bọn A Long đang nói gì? Tại sao hai cô gái kia lại có mặt ở đây?

Vì những câu hỏi này, Đồng Đồng như muốn phát điên lên.

Nếu như có thể, cô rất muốn xé nát tấm rèm này ra, nghênh ngang đến trước mặt họ, để xem họ đang làm trò trống gì?

“Phiền quá!” Đồng Đồng oán trách.

“Em ơi.”

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt Đồng Đồng, không chút khách khí đặt tay lên bả vai cô.

“Đi một mình sao?” Hắn ta vuốt tóc mình, trên mặt mang theo nụ cười tự tin kiêu ngạo, nhìn Đồng Đồng hỏi.

Cô gái này… Hắn đã nhìn lâu rồi. Đôi mắt to tròn kia thật đáng yêu, còn có làn da phấn nộn này làm người ta chỉ muốn cắn một miếng.

“Đi một người! Thì sao?” Tâm trạng Đồng Đồng không tốt, cô trợn mắt nhìn kẻ đang quấy rầy mình.

“Có muốn đi chơi với anh không?” Một câu này có hai nghĩa.

Tâm trạng của cô đã không tốt, người đàn ông trước mặt lại có nụ cười thật đáng ghét, đúng là đổ dầu vào lửa mà.

“Chơi? Đi đâu?”

“Em muốn đi đâu? Anh đây cái gì cũng không có, chỉ có tiền là nhiều. Em muốn cái gì anh đều mua cho.”

Phụ nữ thích nhất là đàn ông có tiền, chỉ cần cho họ tiền thì họ sẽ thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình.

Đồng Đồng đánh giá người đàn ông trước mắt, quả nhiên hắn ta toàn mặc đồ hiệu, xem ra là công tử bột muốn dụ dỗ con gái.

Đáng tiếc… Hắn tìm nhầm người rồi.

“Sao vậy, đang nghĩ gì vậy?”

Người đàn ông bắt đầu không an phận, bàn tay bắt đầu sờ lên gương mặt của Đồng Đồng, không hề phát hiện là mình sắp gặp họa đến nơi.

“Nghĩ con khỉ!”

Đồng Đồng không chút khách khí kéo tay hắn, sau đó không chút lưu tình dùng sức bẻ một cái.

“A…” Người đàn ông bị đau kêu to, cả khuôn mặt đỏ lên, vẻ mặt hết sức đau đớn.

“Mắt mày mù rồi phải không? Ngay cả chị đây mà cũng dám chọc ghẹo. Chị mày ghét nhất là thứ đầu heo như mày đó.” Đồng Đồng lại dùng sức hất bàn tay của hắn ra.

“Cô… thật dã man, muốn chết phải không?”

Hắn chưa từng bị phụ nữ sỉ nhục, thẹn quá hóa giận, hắn nhất định phải dạy dỗ cô gái này mới được.

Đồng Đồng vốn đang muốn quay đầu tiếp tục thám thính tình hình của Mộ Long nhưng nghe mọi người thét lên sợ hãi, cô quay đầu lại, đúng lúc quả đấm của người đàn ông phóng tới.

Nhưng, cô không phản ứng kịp, cô cho là mình sẽ lãnh đủ nên nhắm mắt lại theo phản xạ.

“A!” Tiếng thét sợ hãi vang lên.

Cô nhắm mắt chờ đợi sự đau đớn nhưng đợi một hồi không có gì xảy ra nên tò mò mở một con mắt ra.

Không có việc gì?

Cô lại tiếp tục mở một con mắt ra.

Người đàn ông trước mặt không thấy đâu… Không, chính xác là hắn ta đang nằm trên mặt đất, xem ra… là bị người ta đánh ngã, hơn nữa còn không bò dậy nổi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Đồng Đồng không biết gì cả… Hình như mọi người… đều nhìn cô chằm chằm.

Không đúng!

Đồng Đồng sửng sốt một chút, tình cảnh này… Có chút quen thuộc.

Cô chậm rãi quay đầu…

Quả nhiên! Là có liên quan đến A Long…

Cặp mắt của Đồng Đồng bốc lửa, cô cắn chặt răng chỉ sợ mình nhất thời xúc động sẽ đánh anh…

Dù Mộ Long đang bận nhưng anh vẫn ung dung đứng sau lưng Đồng Đồng, một đôi mắt cười như không cười nhìn chòng chọc vào cô.

“Đồng Đồng, em có thể nói cho anh biết, tại sao đã trễ thế này mà em còn ở đây làm gì không?” Mộ Long khẽ nhếch miệng, hỏi.

“Không thể.” Đồng Đồng trả lời ngay lập tức, hơn nữa cô cũng không cảm kích anh vì đã cứu mình.

“Woa! Xem ai tới này, tiểu môn chủ… Hôm nay em… rất hấp dẫn đấy.”

Cổ Lãng dùng sức huýt sáo một cái, anh vốn không hiểu tại sao Mộ Long lại đột nhiên đá văng rèm cửa ra…

Không nghĩ tới… thì ra là tiểu môn chủ đáng yêu đang ở bên ngoài!

Nghe Cổ Lãng nói thế, Mộ Long mới chú ý tới quần áo trên người Đồng Đồng.

Đột nhiên, tròng mắt của Mộ Long hừng hực lửa đỏ nhưng nó đã biến mất trong nháy mắt.

Thêm Bình Luận