Chương 1: Không Có Anh Xoa, Nó Nhỏ Đi Rồi

“Mấy giờ về?”

Lúc rời khỏi công ty, Khương Thủy Lê nhận được tin nhắn Wechat của Cố Thanh Châu, gần đây cô đang đi thực tập, hai người đã không gặp mặt nhau một tuần.

Sau khi tốt nghiệp đại học năm 4, cô bắt đầu sống chung với Cố Thanh Châu, mặc dù trước đó cũng vẫn luôn ở trong trạng thái sống chung nhưng sau khi tốt nghiệp, chuyển hẳn về ở cùng một chỗ thì mới giống miêu tả về những cặp đôi.

Khương Thủy Lê nhắn lại giờ mình đang về.

Sau khi tốt nghiệp, Cố Thanh Châu kế nghiệp gia đình, trở thành một tổng giám đốc tự do. Khương Thủy Lê học thiết kế truyện tranh, sau khi tốt nghiệp, cô đi làm ở một công ty manhua.

Cô đảm nhiệm nhiều việc ở chỗ làm, hằng ngày đi sớm về khuya. Gần đây vì bận sinh nhật của bà nội nên Cố Thanh Châu về nhà một tuần. Cô có một tuần lễ vừa vui vẻ vừa sung sướиɠ.

Không ngờ giờ Cố Thanh Châu đã trở lại rồi.

Cô đón tàu điện đi về, lúc chuẩn bị cất điện thoại đi, cô xem lướt qua vòng bạn bè.

Giản Mính và Tưởng Khanh chia tay nhau.

Giản Mính đăng bài trên vòng bạn bè nói rằng tình cảm bảy năm nói tan vỡ là tan vỡ, hết rồi.

Phản ứng đầu tiên của Khương Thủy Lê khi nhìn thấy nó là: Còn có chuyện tốt vậy sao?

Cô thầm mến Tưởng Khanh đã rất lâu rồi, nhưng Tưởng Khanh đã có bạn gái, người đó là Giản Mính.

Vốn cho rằng hai người bên nhau lâu như vậy rồi sẽ kết hôn.

Khương Thủy Lê đang định bấm like thì nhận được tin nhắn Wechat của cậu Cố.

“Giờ là mấy giờ rồi? Khương Thủy Lê, sao em vẫn chưa về? Chó đi còn nhanh hơn em.”

“Về nhanh lên đi, anh chết đói rồi, anh muốn ăn cơm em nấu, sao em không nói gì? Khương Thủy Lê, em về ngay cho anh! Nếu không thì để anh tới đón em, chạy con xe anh mới mua cho các đồng nghiệp của em biết bạn trai của em là anh, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền.”

“Sao vẫn chưa về, công ty manhua cái gì, việc quần què gì mà nhiều thế, hay là anh thu mua công ty manhua của em, sau này em làm chủ đi.”

Giục giục giục, vội đi đầu thai hay sao mà giục. Khương Thủy Lê phát bực vì bị anh làm phiền, cô đáp sắp về tới rồi.

Chỗ ở của Khương Thủy Lê nằm trong khu nhà giàu ở trung tâm thành phố, đi tàu điện hai trạm là tới, chỗ này là nhà biệt thự đơn lập do Cố Thanh Châu mua, cô tốt nghiệp xong tới đây ở với anh.

Về đến nhà, Khương Thủy Lê thấy ngay Cố Thanh Châu đang ngồi trên sô pha, sung sướиɠ ghếch chân bắt chéo xem tivi. Anh thấy cô về, liếc mắt sang nhìn. Thấy cô không có động tĩnh gì, anh còn nhíu mày lại nhìn cô bảo:

“Sao? Nhìn thấy bạn trai nhiều ngày không gặp, em phản ứng như vậy đó à? Bạn trai em dáng dấp đẹp trai như vậy, chẳng phải em nên sốt sắng nhào tới hôn chết anh luôn sao?”

Khương Thủy Lê ở bên anh đã lâu, dần dần đã quen với mớ thói hư tật xấu của anh.

Mới đầu cô rất lấy làm khó hiểu, tại sao trên đời lại có người tự luyến tới như vậy được, tự cho rằng bản thân đẹp trai nhiều tiền, vô cùng hoàn mỹ, trong mắt anh, anh chính là người hoàn mỹ nhất, không hề có bất kỳ điểm gì không hoàn hảo…



Anh ở bên cô là do anh bị mù, bố thí, ban phát lòng tốt nên mới ở bên cô.

Khương Thủy Lê đang có chuyện muốn hỏi anh nhưng đương nhiên không thể hỏi quá thẳng thừng.

Cô thay giày xong, đi lại chỗ anh. Cố Thanh Châu thấy cô tới, đang định nói chuyện thì Khương Thủy Lê túm ngay lấy quần anh làm anh giật nảy mình.

“Anh đói à?”

Cố Thanh Châu sững người gật đầu. Khương Thủy Lê cười vui vẻ nhìn anh, cởϊ qυầи anh ra nói:

“Em cũng đói, em muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ to.”

Nói đoạn, ngón tay dài nhỏ của cô xoay vòng trên qυầи ɭóŧ của anh, trêu chọc cậu nhỏ qua lớp qυầи ɭóŧ, làm cậu nhỏ cứng lên, chống qυầи ɭóŧ ngóc đầu dậy.

Anh về nhà một tuần, cộng thêm trước đó Khương Thủy Lê bận chuyện tốt nghiệp nên anh không động vào cô, tổng cộng hai người đã không làʍ t̠ìиɦ một tháng. Lúc này, Khương Thủy Lê cảm thấy cô bé của mình đã thiếu nước lắm rồi.

Dáng vẻ chủ động của cô trêu ghẹo hầu kết Cố Thanh Châu nhấp nhô lên xuống, anh mở rộng hai chân, chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác kiểu đàn ông bị cô lột ra, cô ngậm ngay cậu nhỏ vừa ngóc đầu dậy của anh vào miệng.

Cậu nhỏ vẫn còn hơi mềm mềm, chưa cứng hẳn, được cô ngậm vào miệng, dần to ra. Cô vừa mυ"ŧ vừa lấy dây cột tóc đeo ở cổ tay búi tóc lên.

Đầu lưỡi lượn vòng trêu chọc cậu nhỏ của anh, cô ăn rất nhanh, tỏ ra đầy thèm khát. Cậu nhỏ của Cố Thanh Châu rắn lên rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã nhồi căng miệng cô.

Phần thân gậy không nuốt vào hết được cô dùng tay tuốt.

Cố Thanh Châu tận hưởng kɧoáı ©ảʍ khi cậu nhỏ được liếʍ mυ"ŧ, bàn tay anh không để không, luồn thẳng vào trong áo cô, cởi đồ của cô ra. Hai người bên nhau đã rất lâu nên anh đã luyện được bản lĩnh cởϊ áσ ngực đầy điêu luyện.

Thấy hai bé thỏ trắng của cô nhảy ra ngoài, Cố Thanh Châu chê bai thậm tệ: “Khương Thủy Lê, không có công tử đây xoa vυ" cho em, vυ" em nhỏ đi nhiều như vậy rồi à, núʍ ѵú cũng xẹp xuống luôn rồi.”

Khương Thủy Lê nghe vậy, lập tức kéo tay anh đặt lên trên núʍ ѵú của mình, ra hiệu anh xoa nắn ngực cho cô. Cố Thanh Châu cực kỳ thuần thục ôm bầu ngực của cô, vân vê nắn bóp như nhồi bột.

Xoa như vậy giúp vυ" nhanh to lên.

Sau đó anh còn kéo núʍ ѵú của cô, kéo nó rồi dùng móng tay cọ chơi khiến đầṳ ѵú cứng lên.

Làm thế này rất dễ chịu, Khương Thủy Lê không nhịn nổi rên khẽ một tiếng, kết quả làm cậu nhỏ rời khỏi miệng, nước miếng chảy ra, cậu nhỏ của anh ướt sũng chất lỏng, là nước bọt của cô.

Khương Thủy Lê nhả ra không ăn lại tiếp, nhìn anh xoa ngực cho cô, cô cầm tay anh, cùng xoa chung với anh.

Khương Thủy Lê thấy anh đã hưng phấn, cô hỏi:

“Em thấy Giản Mính nói trên vòng bạn bè là cô ấy đã chia tay với Tưởng Khanh rồi, có thật không?”

Ba người họ là bạn bè, hỏi anh chuyện này, chắc chắn anh biết.



Lúc này, Cố Thanh Châu còn mải nhìn dán mắt vào vυ" của cô, chỉ tập trung muốn xoa cho nó lớn lên, thấy cô hỏi về người đàn ông khác trong lúc đang ân ái, anh hơi mất hứng.

“Thấy bảo là tình cảm nhạt phai, không còn cảm xúc nên chia tay.”

Nghe vậy, trong lòng Khương Thủy Lê hơi nổi sóng, cô có phần kích động.

Nhưng Cố Thanh Châu không hề phát hiện ra sự bất thường của cô, hiện tại trong mắt anh chỉ có tìиɧ ɖu͙©, anh muốn cᏂị©Ꮒ, cậu nhỏ của anh đã cứng lắm rồi, anh ôm hông Khương Thủy Lê, nâng cô dậy, vén váy lên sờ qυầи ɭóŧ của cô. Đã ướt rồi.

Hai người đã bên nhau quá lâu, cơ thể cô được anh cày cuốc kỹ lưỡng, chỉ cần anh chạm vào là cô bé lập tức ướt không chịu nổi.

Cố Thanh Châu không cởϊ qυầи lót ra vội, anh túm hai đầu qυầи ɭóŧ, xoắn nó thành một sợi dây nhỏ, tách cánh hoa của cô ra, nhét nó vào trong để hoa huyệt tham ăn của cô ngậm chiếc qυầи ɭóŧ này.

...

Lớp mười một.

Năm đó cực kỳ mốt viết thư tình, từ lớp mười đến lớp mười một, mọi người đều thích viết thư tình cho người mình thích. Trong trường họ có một tin đồn kỳ lạ không biết từ đâu ra là, chỉ cần đưa thư tình cho người mình thích thì nhất định sẽ thành công!

Có rất nhiều người từng gửi thư tình cho người mình thích sau đó thực sự thành một đôi!

Lễ Giáng Sinh đã cận kề, Khương Thủy Lê dùng tiền ăn để dành mấy ngày nay viết thư tình cho nam thần Tưởng Khanh của trường cấp ba của họ.

Vì là lần đầu viết thư tình nên cô mua một tấm thiệp Giáng sinh cực kỳ đắt, tấm đắt nhất ở tiệm tạp hóa, giá 100 tệ.

Cô dè dặt cẩn thận viết tình cảm thầm mến của bản thân vào trong thiệp, hy vọng anh ấy sẽ đồng ý để cô làm bạn gái.

Trước tiên, cô mở đầu bằng rất nhiều câu trích dẫn tìm được trên mạng, chẳng hạn như những câu anh là bầu trời của em, anh là tình yêu của em, anh là định mệnh của em.

Cuối cùng, cô đặt bút, cực kỳ hồi hộp viết: “Em có thể làm bạn gái của anh không? Khương Thủy Lê.”

Sau khi viết xong, cô vội vàng muốn đưa thư tình cho Tưởng Khanh, chỉ còn ba phút nữa là tới giờ vào lớp, cô chạy vội lên nhưng không thấy Tưởng Khanh đâu, trái lại lại gặp được Cố Thanh Châu ngồi cùng bàn với Tưởng Khanh. Cô nắm rõ rất nhiều chuyện về Tưởng Khanh, biết Cố Thanh Châu là anh em thân thiết của anh ấy, cô không nhìn thấy nam thần nên đưa thiệp cho Cố Thanh Châu, vỗ vai anh.

Cô đưa thiệp cho anh, nói: “Bạn học, đây là thiệp chúc mừng Giáng sinh của em, phiền anh…”

Cô còn chưa nói hết thì Cố Thanh Châu đã lạnh mặt nhận tấm thiệp, sốt ruột đáp: “Biết rồi.”

Khương Thủy Lê thoáng sửng sốt, cô còn chưa nói gì mà đã biết rồi sao?

Có điều anh bảo biết rồi nên Khương Thủy Lê cứ thế yên tâm đi về.

Sau khi Khương Thủy Lê đi, Cố Thanh Châu mở thiệp ra thấy một đống câu từ sướt mướt Mary Sue làm anh đọc nổi cả da gà, đang định vứt đi thì nhìn thấy câu chốt: Em có thể làm bạn gái của anh không? Khương Thủy Lê.

Cố Thanh Châu bật cười một tiếng, ồ, quả nhiên là lại tỏ tình với anh, đây đã là cái thứ 30 của tháng này rồi.

Anh không có hứng thú.