Chương 21: Cố Thanh Châu: Khương Thủy Lê, Em Đã Có Bạn Trai Còn Định Quyến Rũ Tôi?

Khương Thủy Lê đã tưởng tượng ra cảnh Cố Thanh Châu ở bên kia đắc chí, vui vẻ đến nhường nào, nhưng trước đây cô là người nói chia tay, giờ lại là người chủ động ngỏ lời tái hợp.

Khương Thủy Lê cảm thấy Cố Thanh Châu quá đắc ý, không gặp cũng được, dù sao cô cũng không muốn “thấy” cái tật xấu này của anh.

Cô trả lời: [Ồ, anh đã bận như vậy rồi thì thôi, dù sao thì em tìm anh cũng không phải có chuyện gì to tát, anh cứ tiếp tục bận rộn đi, hẹn ba năm sau gặp lại.]

Khương Thủy Lê gửi tin nhắn đi, cảm thấy bên kia hẳn là đang tức đến dậm chân.

Một phút trước Cố Thanh Châu vẫn còn vô cùng vui vẻ nằm ở trên giường cầm điện thoại, nhìn thấy Khương Thủy Lê chủ động tìm anh, hẳn là muốn hòa giải với anh?

Nhưng những lời phía sau khiến anh giật mình đến nỗi rơi cả điện thoại vào mặt, đây là?

Đang đùa anh sao?

Cố Thanh Châu bất lực, khẽ đứng dậy nhìn chính mình trong gương, không nhịn được muốn đấm bản thân mấy cái.

Anh mất bình tĩnh, phát cáu với cái tên trong gương:

“Cố Thanh Châu, mày tỉnh táo đi được không? Sao mày có thể khốn nạn như vậy, sao mày có thể tự mình đa tình? Người ta nói với mày muốn quay lại sao, mày cảm thấy người ta đang cùng mày nói chuyện hòa giải sao? Chắc chắn người ta chỉ đang muốn khoe khoang với mày rằng tình cảm giữa người ta và Tưởng Khanh tốt như thế nào mà thôi, sau đó nhìn mày đắc chí.”

“Người ta không thích mày, không thích mày!!! Người mà cô ấy thích chính là Tưởng Khanh, mày đừng tiếp tục lụy tình nữa, đàn ông đa tình sẽ luôn bị tổn thương không thương tiếc, mày không hiểu đạo lý này sao?”

Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt mình, Cố Thanh Châu lập tức im bặt, gương mặt đẹp trai như thế này, có thể không tự tin sao?

Cố Thanh Châu cho rằng Khương Thủy Lê chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, không ngờ sau đó cô thật sự không hồi âm lại, anh nhắn vài câu sau đó trực tiếp ném điện thoại sang một bên.

Khương Thủy Lê bên kia rất lâu mới nhận được tin nhắn của Cố Thanh Châu, giống như có chút tức giận trả lời:

【Sao cũng được!】

Khương Thủy Lê bị anh chọc cười, có lẽ anh đang bùng nổ vì tức rồi.

......

Khương Thủy Lê tính toán thời gian, đã ba ngày kể từ khi quay lại, người tên Cố Thanh Châu kia ba năm sau mới có thể gặp, quả thật là quá khó hẹn.

Sau khi trở về cô thêm Wechat của anh, muốn nói chuyện phiếm với anh, chậm rãi từng chút quay lại với nhau, nhưng Cố Thanh Châu vẫn luôn không chấp nhận lời mời của cô, thậm chí anh còn trực tiếp từ chối cô thêm bạn tốt.

Khương Thủy Lê thật sự là không có cách nào, người này tức giận thật đúng là không có cách nào, Khương Thủy Lê chỉ có thể tự mình đi tìm người.

Cô gửi cho anh một tin nhắn:

【Cố Thanh Châu, em vẫn còn đồ sót ở trong nhà anh, anh có thể cho em vào lấy được không, đó là thứ rất quan trọng.】



Cố Châu vẫn còn đang hờn dỗi, rất lâu mới trả lời:

【8 giờ tối nay, nếu đến muộn tôi sẽ ném đồ của em đi.】

Khương Thủy Lê cảm thấy cậu chủ nhỏ này quá khó hầu hạ rồi.

Khương Thủy Lê tan làm lúc sáu giờ chiều. Sau khi trang điểm, cô đi tàu điện ngầm tới thẳng nơi ở của Cố Thanh Châu.

Bởi vì cô sợ đến muộn anh sẽ thật sự không cho cô vào.

Cửa nhà dùng khóa mật mã, Khương Thủy Lê dùng ngày sinh nhật của mình để mở nhưng mật mã không chính xác.

Khá lắm, xem ra thật sự thay đổi rồi. Khương Thủy Lê nhập ngày sinh Cố Thanh Châu nhưng cũng không phải, cô tự hỏi còn có thể là mật mã gì nữa?

Cô vẫn còn muốn thử tiếp nhưng người ở bên trong đã mở cửa với vẻ mặt “khó ở” khiến Khương Thủy Lê bị dọa giật nảy mình. Cô trực tiếp liền bổ nhào vào trong ngực Cố Thanh Châu. Cố Thanh Châu đẩy đầu cô ra cảnh cáo:

“Ôm ấp yêu thương tôi như thế này bạn trai em không ghen sao?”

Khương Thủy Lê nghe nói như thế cũng không buông anh ra, nhìn anh tò mò hỏi:

“Cố Thanh Châu, anh đổi khóa rồi, mật mã là gì?”

Cố Thanh Châu: “... Liên quan gì đến em?”

Khương Thủy Lê cảm thấy bộ dạng này của Cố Thanh Châu thật sự là quá không đáng yêu, giống như ăn phải thuốc nổ vậy.

Cố Thanh Châu mở cửa ra để cô đi vào:

“Em vào đi, muốn lấy gì thì nhanh lên, lấy xong thì đi về luôn.”

Khương Thủy Lê nghe lời này của anh không vui chút nào. Cô đi vào trong phòng bắt đầu tìm, quả nhiên là Cố Thanh Châu mang quần bơi của cô về, còn được giặt sạch sẽ sau đó cất kỹ.

Khương Thủy Lê cầm quần bơi mang ra ngoài, nói với Cố Thanh Châu:

“Đồ em cần lấy chính là cái này.”

Cố Thanh Châu nhìn cô, Khương Thủy Lê quan sát anh sau đó áp sát anh vào cửa:

“Anh biết em lấy cái này làm gì không?”

Cố Thanh Châu không biết cô định làm gì, nhíu mày nhìn: “Cho bạn trai em?”

Khương Thủy Lê: “...... Không, là như thế này.”



Khương Thủy Lê cởϊ qυầи Cố Thanh Châu quần, chiếc quần âu rất nhanh đã bị cởi ra, Cố Thanh Châu cứ như thế trơ mắt nhìn Khương Thủy Lê sau khi cởi lột sạch quần anh liền dùng quần bơi của cô ma sát côn ŧᏂịŧ anh.

Anh vốn là người tính dục dồi dào, mỗi lần bị Khương Thủy Lê trêu chọc đều sẽ lập tức có phản ứng. Bây giờ lại thấy một màn này, anh có chút không kìm được mình, muốn để Khương Thủy Lê rời đi, nhưng cô lại áp chiếc quần bơi lên trên côn ŧᏂịŧ của anh.

Côn ŧᏂịŧ Cố Thanh Châu rất nhanh liền cứng lên, anh cảm thấy mình cũng không chịu thua kém, bị động tác của Khương Thủy Lê làm cho cứng rắn.

Khương Thủy Lê quấn côn ŧᏂịŧ trong quần bơi sau đó xoa nắn nó.

Cố Thanh Châu bắt lấy tay Khương Thủy Lê, bị cô làm cho tức điên:

“Khương Thủy Lê, em đã có bạn trai rồi mà còn tới đây dụ dỗ tôi?”

Khương Thủy Lê thích thú nhìn dáng vẻ “hưởng thụ chịu đựng” của anh, nhịn không được kí©h thí©ɧ:

“Thế nào? Như thế này này mới kí©h thí©ɧ, không phải sao? Lại nói, không phải anh bây giờ rất hưởng thụ đó sao, nếu anh cảm thấy đồ lót sạch cọ vào côn ŧᏂịŧ khiến anh không thoải mái, em có thể thay nó bằng qυầи ɭóŧ của mình."

Cố Thanh Châu nghe Khương Thủy Lê nói như thế lại càng thêm giật mình. Cô thật đúng là lớn mật, ngay trước mặt Cố Thanh Châu, trực tiếp vén váy lên, cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ đã mặc cả ngày, chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen có mùi vị đặc trưng của phụ nữ.

Cô tụt chiếc qυầи ɭóŧ xuống, dán nó vào nơi nào đó trên hoa huyệt, sao đó cô lấy ra, bọc lấy côn ŧᏂịŧ của Cố Thanh Châu, bắt đầu cọ xát: “Thế nào? Dùng đồ lót có mùi của em dán sát vào côn ŧᏂịŧ của anh có phải là càng sướиɠ hơn không? Dịch lỏng bám vào côn ŧᏂịŧ to lớn của anh, em giúp anh lấy ra có được không?”

Cố Thanh Châu bị dáng vẻ táo bạo của Khương Thủy Lê làm tức chết, nhưng hết lần này tới lần khác bị kí©h thí©ɧ thật sự rất dễ chịu, anh muốn đẩy Khương Thủy Lê ra, nhưng bị qυầи ɭóŧ của cô cọ xát không nỡ đẩy, côn ŧᏂịŧ thô to nhô lên treo trên qυầи ɭóŧ của cô gái.

Tay Khương Thủy Lê vuốt ve chỗ đó, dáng vẻ của anh giống như cực kỳ sảng khoái, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn thẳng đứng.

Khương Thủy Lê nhìn anh thoải mái, cầm qυầи ɭóŧ dán vào côn ŧᏂịŧ, tiếp tục dụ dỗ:

“Chút nữa anh bắn ra qυầи ɭóŧ của em, qυầи ɭóŧ của em sẽ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, em sẽ không có đồ lót để mặc, hôm nay em mặc váy, khi trở về nếu không mặc đồ lót sẽ bị người qua đường nhìn thấy em bán khỏa thân, không mặc đồ lót, vậy thì phải xử lý thế nào đây?”

Mỗi lần Cố Thanh Châu nghe cô nói đều sẽ có phản ứng vô cùng mạnh. Đàn ông mà, đều thích bạn gái mình dâʍ đãиɠ như “gái ngành”. Lúc đầu, Khương Thủy Lê không chịu được, nhưng sau khi đọc thêm tiểu thuyết, ngẫu nhiên nói vài câu cũng sẽ làm cho Cố Thanh Châu sướиɠ đến bay lên!

Đã đến mức này này, Cố Thanh Châu cũng không nhẫn nại được nữa, anh cầm lấy tay của cô, bọc lấy chiếc qυầи ɭóŧ, hai người cùng nhau vuốt trụ, anh muốn bắn vào qυầи ɭóŧ của cô!

......

【 Tác giả có chuyện muốn nói: Rạp nhỏ của heo heo:

Khương Thủy Lê thật sự không thích mùa đông, bởi vì lần nào tay cô cũng đều rất buốt, mỗi lần cùng Cố Thanh Châu ra, cô đều có cảm giác cơ thể Cố Thanh Châu giống như lò lửa, thân nhiệt nam nữ quả nhiên không giống nhau.

Hôm nay Khương Thủy Lê có hẹn với các bạn cùng đi ăn lẩu. Cô đến sớm nên đứng đợi ở bên ngoài, cơ thể run lẩy bẩy vì lạnh. Cô chui vào trong ngực Cố Thanh Châu, nâng hai tay anh lên sau đó rúc vào sưởi ấm: “Em lạnh quá, ở đây của anh rất ấm áp, cho em mượn sưởi ấm tay nhé.”

Cố Thanh Châu nghe nói như thế liền nắm tay của cô kéo hướng xuống bên dưới, xuyên vào trong qυầи ɭóŧ, trực tiếp dán vào côn ŧᏂịŧ của anh: “Nơi này ấm nhất, em dùng chỗ này mà sưởi ấm.”

Khương Thủy Lê: “...... Chó má!”】