Chương 35: Cố Thanh Châu, Em Muốn Theo Đuổi Anh

Khương Thủy Lê đi theo Cố Thanh Châu trở về.

Từ khi Cố Thanh Châu nói mình sợ hãi và cả mấy lời không đồng ý hợp lại như ban đầu, hai người cũng khá ngượng ngùng, dọc đường đi đều không nói chuyện với nhau một lời nào. Sau khi trở về, Cố Thanh Châu đột nhiên có dáng vẻ cảm thấy hơi đau lòng một chút.

Khương Thủy Lê nghi ngờ nhìn anh, Cố Thanh Châu đột nhiên mắng mỏ:

“Thật là đen đủi, tại sao tên chó Tưởng Khanh kia lại có con rồi?”

Khương Thủy Lê: “… Cung phản xạ của anh dài đến thế cơ à? Chuyện này từ cái đời nào rồi mà hồi nãy anh vẫn không có phản ứng gì hết?”

Chủ yếu là vì vừa rồi Cố Thanh Châu quá kích động, đứa nhỏ đó không phải là của Khương Thủy Lê, cho nên anh vui mừng không kìm lòng được, hoàn toàn quên mất chuyện Tưởng Khanh đã có con, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, anh ấy thật sự đã có một đứa con rồi.

“Số mạng của của cậu ta thật là tốt, tuổi còn trẻ đã có một đứa con, nguyền rủa cậu ta sinh ra một đứa con trai.”

Khương Thủy Lê: “…”

Cố Thanh Châu nghĩ đến điều gì đó, anh còn nhướng mày nhìn Khương Thủy Lê và nói:

"Anh thật sự rất hâm mộ, giống như anh, đã đến tuổi này rồi, những người xung quanh đều đã kết hôn và có con. Một số còn có đứa con thứ hai luôn. Không giống như anh, đến bây giờ vẫn là một con chó độc thân. Người bạn gái tốt đẹp đã chạy trốn với người ta rồi. Không muốn anh nữa."

Khương Thủy Lê nghe thấy những lời này, liền bị anh làm cho khó chịu:

"... Cố Thanh Châu, em nói quay lại như ban đầu thì anh sợ hãi, hiện tại anh còn muốn ám chỉ với em à!"

Khương Thủy Lê nói xong, đi đến trước mặt Cố Thanh Châu, nhón mũi chân lên, ôm mặt anh nói:

"Cố Thanh Châu, trên đường trở về, em đã nghĩ kỹ rồi, nếu như anh nói anh sợ em đối xử với anh không thật lòng, vậy thì em sẽ theo đuổi anh một cách nghiêm túc. Em thừa nhận là lúc đầu em không muốn theo đuổi anh, nhưng bây giờ em đang theo đuổi anh rất nghiêm túc, nếu như anh thích em, đừng sợ hãi, hai người chúng ta có thể quay lại với nhau như lúc đầu, được không hả?”

Lúc Cố Thanh Châu nghe thấy những lời này, trong lòng anh vui mừng như điên, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh bỏ tay của Khương Thủy Lê ra, dùng giọng điệu nói chuyện qua loa bảo:

“Cứ nhìn một hồi đi đã.”

Nói xong, anh quay người ra sau lưng cô, bật cười, trông cực kỳ đắc ý.

Khương Thủy Lê cảm thấy Cố Thanh Châu thật sự rất khó phục vụ.

Nhưng mà việc anh có tính tình không tốt cũng không phải là chuyện mới xảy ra hôm qua hôm kia, nó đã luôn như thế này rồi, chỉ vì cái tật xấu như thế này, cha mẹ của Cố Thanh Châu cũng đã từng nói:

"Thủy Lê, thực sự, vì cái tật xấu kia của con trai cô chú, bác đã sợ là cả đời này nó cũng không thể nào tìm thấy bà xã của mình được. May mà có cháu! Cũng chỉ có mình cháu mới trị được nó thôi. Cái tật xấu này của nó, gia đình hai bác đều không thể chịu nổi. Không biết là ai đã cho nó cái sự tự tin quá đáng như vậy. Cũng may là gen di truyền rất dài, nó lớn lên cũng không xấu xí gì, nếu không có khi đi ngoài đường sẽ bị đánh mất.”

Bây giờ khi nghĩ đến những lời bố mẹ anh từng nói, Khương Thủy Lê thật sự đã hiểu tâm lý lo lắng, sợ hãi cho con trai của mình.



Cố Thanh Châu chính là cái dạng như thế này!

Cố Thanh Châu trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi đến công ty làm việc, gần đây bởi vì chuyện của Khương Thủy Lê, đã lâu không có ai phụ trách công việc của công ty rồi, các vấn đề đã chồng chất thành đống lớn.

Khương Thủy Lê thấy anh muốn đi làm, buổi chiều cô cũng phải đi làm, nên Khương Thủy Lê nói với Cố Thanh Châu:

"Cố Thanh Châu, buổi tối em đón anh tan làm, sau đó em sẽ đưa anh đi ăn tối và xem một bộ phim điện ảnh, được không hả?"

Nghe được những lời này, Cố Thanh Châu còn cố tình nhìn xuống cái đồng hồ ở trên tay, giả vờ dè dặt.

"Chắc là cũng có thời gian, nhưng tôi rất bận rộn. Cứ để xem đã. Trước khi em tan làm hãy gửi cho anh một tin nhắn. Nếu có thời gian rảnh, anh sẽ xem nó. Anh sẽ đồng ý với em nếu có thời gian, không thì thôi."

Khương Thủy Lê nhìn đồng hồ của anh, cụ thể là chiếc đồng hồ mà lần trước cô đã tặng Cố Thanh Châu, nhưng có vẻ như anh chưa bao giờ tháo cái đồng hồ này ra. Ngay cả khi Cố Thanh Châu rất giận cô trong những ngày bọn họ chia tay, anh cũng không không cởi cái đồng hồ này xuống, luôn đeo nó ở trên tay mình.

Khương Thủy Lê biết cái tật xấu xa này của Cố Thanh Châu, thật ra thì mỗi khi nói chuyện, anh đều có thể khiến cho đối phương tức chết, nhưng bọn họ đã ở bên nhau lâu rồi, Khương Thủy Lê cũng biết phải lấy cái gì để trị cái tính tình xấu xa này của anh. Vì vậy, cô cố ý nói rằng:

“Bận đến thế à, vậy thì quên đi, em sẽ đi ăn tối và xem phim cùng đồng nghiệp là được rồi.”

Cố Thanh Châu lo lắng: “… Khương Thủy Lê, em dỗ anh thêm hai câu nữa thì sẽ chết đấy à? Anh có rảnh, anh rất rảnh, được chưa?"

Khi Khương Thủy Lê nhìn thấy vẻ ngoài đáng yêu như thế này của anh, cô đã không nhịn cười nổi, nói:

" Được rồi, đồng ý nha! Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau."

Khi nghe được những lời này, Cố Thanh Châu mới vui vẻ hơn.

...

Lúc 5 giờ chiều, Khương Thủy Lê vốn dĩ muốn tan làm sớm một chút, bởi vì cô muốn đi hẹn hò với người nào đó, cùng xem phim và ăn cơm với Cố Thanh Châu, nhưng ngay lúc cô muốn tan sở thì bị tổng biên tập gọi đến, đối phương nói là cốt truyện có vấn đề, phải sửa sang chỗ nào đó, nên Khương Thủy Lê phải ở lại để tăng ca, có lẽ phải 6 giờ mới tan làm được.

Bởi vì tạm thời bị gọi ở lại để sửa tài liệu, nên cô đã quên mang theo điện thoại di động. Cũng quên luôn chuyện mình phải nhắn tin cho Cố Thanh Châu và nói rằng mình sẽ đến muộn một tiếng.

Vì vậy, Cố Thanh Châu ngồi ở bên này, chờ đợi ở công ty đến nỗi anh mất bình tĩnh luôn.

Người trợ lý đưa bản báo cáo tài chính của quý này cho Cố Thanh Châu xem, liền nhìn thấy khuôn mặt tối đen, bực bội của anh.

Nói đến đây cũng thấy kỳ lạ, không phải hôm nay anh rất vui vẻ sao? Nguyên ngày hôm nay, Cố Thanh Châu đều có tâm trạng rất tốt, một tiếng đồng hồ trước. Trên mặt đều là nụ cười tươi rói, nhưng tại sao chỉ nửa tiếng sau, mặt anh đã đen đến mức này rồi?

"... Ông chủ, anh có chuyện gì vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

Đôi mắt của Cố Thanh Châu đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, khiến cái màn hình sắp muốn cháy luôn rồi, mồm miệng của phụ nữ đúng là chỉ biết gạt quỷ thôi. Rõ ràng đã nói là lúc tan tầm, sẽ gọi điện thoại cho Cố Thanh Châu, đến đón anh, nhưng kết quả lại khen ngược rồi, ngay cả một tin nhắn cũng không có, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không có tin tức nào cả, chẳng lẽ là cô đã hối hận, không muốn hẹn hò với anh nữa à?



Lúc Cố Thanh Châu vẫn còn rất uất ức, chỉ muốn bóp chết Khương Thủy Lê, thì đúng lúc này, cô đã gọi điện thoại đến.

Cố Thanh Châu nghe điện thoại, không nói chuyện, mặt mũi xám xịt, ở bên kia, Khương Thủy Lê đang nói xin lỗi: "Thật ngại quá, Cố Thanh Châu, đáng lẽ em phải tới gặp anh vào một tiếng trước, nhưng đúng lúc đó lại bị chủ biên gọi đi để sửa chữa một số chỗ trong cốt truyện, vì vậy em đã phải làm thêm một giờ đồng hồ, anh còn ở công ty không? Em đến đấy tìm anh."

Cố Thanh Châu: "Ừ."

Khương Thủy Lê: "... Cố Thanh Châu, tại sao anh lại nói chuyện bằng giọng điệu này hả, có phải anh đang tức giận không? Em thực sự không cố ý. Em cũng không ngờ lại phải làm muộn như vậy mà. Đáng lẽ em phải gửi cho anh một cái tin nhắn, rất xin lỗi."

Cố Thanh Châu: "Không."

Khương Thủy Lê: "..."

Như này mà bảo không tức giận sao?

“Vậy hiện tại anh cứ ngồi ở công ty đợi em, bây giờ em sẽ đến tìm anh ngay, thật sự, em sắp đến nơi rồi đây.”

Cố Thanh Châu: “Được.”

Khương Thủy Lê: “… Em không thể chịu đựng được nữa, anh có thể nói chuyện đừng trả lời một chữ được không hả, nói nhiều một chữ anh sẽ chết luôn à? Cái giọng điệu này sắp hù chết người ta rồi."

Cố Thanh Châu: “ Ừ ừ.”

Khương Thủy Lê: “...”

Lúc đầu cô đang rất tức giận, nhưng không hiểu tại sao Khương Thủy Lê lại cảm thấy nó khá đáng yêu, vì vậy cô đã bị chọc ghẹo, liền bật cười thành tiếng.

Khi Cố Thanh Châu nghe thấy tiếng Khương Thủy Lê mỉm cười, bản thân anh cũng vô thức cười theo.

Anh đặt điện thoại xuống, cảm thấy rất hài lòng.

Trợ lý thấy tâm trạng của anh đột nhiên tốt trở lại, quả thật là... Thay đổi sắc mặt liên tục mà.

Cố Thanh Châu đứng dậy mặc áo khoác của bộ vest vào, hỏi anh ta:

“Cậu có biết trong nhà có mùi vị gì không?”

Trợ lý lắc đầu khó hiểu.

Cố Thanh Châu: “Đó là mùi chua thuộc về tình yêu của tôi đấy.”

Trợ lý nghe thấy lời này liền chạy nhanh đi mật, vội vàng nhéo hai tay của mình, để bản thân anh ta được sống lại, không để mình bị làm cho tức chết.