Chương 36: Cố Thanh Châu Thích Bới Móc

Khương Thủy Lê đi đến lầu dưới công ty của Cố Thanh Châu, và cô phát hiện ra anh đã đợi mình ở bên dưới rồi.

Khương Thủy Lê vừa nhìn thấy anh đứng ở cổng công ty như thế, thân hình thẳng tắp chững chạc, mặc vest và giày da.

Chưa kể, khi Cố Thanh Châu nghiêm túc hẳn hoi, không nói năng gì thì trông vẫn rất đẹp trai, đặc biệt là khi Cố Thanh Châu mặc vest, chuẩn luôn.

Loại đồng phục cám dỗ.

Cố Thanh Châu chỉ đợi cô đến, không làm cái gì cả, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian liền thấy Khương Thủy Lê đang đi tới.

Khương Thủy Lê lái chiếc xe máy điện nhỏ đi tìm anh, dừng lại trước mặt Cố Thanh Châu, còn huýt sáo với anh:

“Anh chàng đẹp trai, lên xe đi?”

Cố Thanh Châu: “…Em chỉ lái cái này đến đón anh thôi à?”

Khương Thủy Lê : "Đúng vậy... Em không dám lái xe, anh cũng biết mà, em chỉ có thể lái cái này, nếu anh không muốn lên xe, thế thì anh cứ lái xe của mình, còn em sẽ lái xe của em?"

Lúc Khương Thủy Lê vào đại học đã được Cố Thanh Châu gọi đi học bằng lái xe, và anh đã trả tất cả tiền cho cô rồi.

Cuối cùng cô vẫn không có thi, bởi vì lúc thi xong môn thứ nhất, đến lúc luyện tập môn thứ hai, vừa mới lên xe để lại, cô đã bật khóc rồi.

Có lẽ là do một số người không dám lái xe, và họ sợ hãi những điều này, hôm đó cô khóc rất thảm thiết, đến nỗi không bao giờ dám lái xe, luôn bị dọa khóc.

Cố Thanh Châu cũng bị cô làm cho hoảng sợ, vì vậy anh vội vàng đi vào trong xe, bế cô ra ngoài, an ủi Khương Thủy Lê nói: "Em không đi thi, em sẽ không thi, chúng ta không thi nữa, sau này anh đi đón em là được.”

Lúc đó Khương Thủy Lê mới ngừng thi, cô cảm thấy mình thật vô dụng, dám lái cái xe máy điện nhỏ này, nhưng cô lại có chứng sợ ô tô.



Có lẽ là vì khi còn nhỏ, bố mẹ cô đã cãi nhau và nhốt Khương Thủy Lê vào ghế điều khiển, cô không thể thoát ra được, trong lúc vô tình Khương Thủy Lê đã đạp vào chân ga, lúc đó chiếc xe hơi di chuyển một chút, không biết vì sao đã tạo một bóng ma khiến cô sợ hãi.

Mặc dù Cố Thanh Châu rất chán ghét nó, nhưng anh vẫn ngồi lên cái xe máy điện kia của cô, còn Khương Thủy Lê thì đội mũ bảo hiểm vào đầu cho anh.

Cố Thanh Châu trưởng thành thực sự là quá cao, sau khi lên xe đạp điện, anh không biết phải làm gì với đôi chân dài không còn chỗ để đặt của mình. Hai tay ôm vào eo của Khương Thủy Lê, anh cứ chở cô đi như thế này, nhưng vì Cố Thanh Châu quá nặng, cho nên mỗi lần khi Khương Thủy Lê chở anh ở trên chiếc xe máy điện này nó đều bị vặn vẹo, nghiêng ngả.

...

Sau khi tìm một trung tâm mua sắm, Khương Thủy Lê nắm lấy tay Cố Thanh Châu, đi vào khu mua sắm để tìm đồ ăn.

Khương Thủy Lê đã muốn ăn ở nhà hàng lẩu này lâu lắm rồi, nhưng chưa có dịp để tới đây, hôm nay cô phát hiện không có nhiều người nên liền đi cùng Cố Thanh Châu bước vào trong.

Khương Thủy Lê biết khẩu vị của Cố Thanh Châu, về cơ bản, khi hai người ăn cơm với nhau, đều là do cô gọi món ăn, hai người có khẩu vị giống nhau, ăn gì cũng vừa miệng. Ngoại trừ việc Cố Thanh Châu không ăn hành lá ra, mỗi khi nhìn thấy chúng, anh sẽ thấy không vui!

Khương Thủy Lê nhìn Cố Thanh Châu sợ hành lá tới mức độ này, cô còn cố ý trêu chọc anh:

"Cố Thanh Châu, tương lai khi em trở nên giàu có, nhất định phải mời anh về trồng hành lá, hành tây cho em!"

Cố Thanh Châu: "… Khương Thủy Lê!”

Khương Thủy Lê không trêu chọc anh nữa, cô đi lấy gia vị cho anh.

Khương Thủy Lê chờ đến khi tất cả những đồ ăn ở dưới đáy nồi đã nổi hết lên trên rồi, cô mới gắp đồ ăn cho Cố Thanh Châu.

Nhìn thấy Khương Thủy Lê đối xử tốt với mình như vậy, Cố Thanh Châu không nhịn được phải hỏi cô:

"Em thích cái gì ở Tưởng Khanh? Trước kia không phải em luôn thích cậu ta hay sao? Vậy thì cuối cùng thì em thích cậu ta ở điểm nào?"

Khương Thủy Lê nhìn dáng vẻ nghiêm túc, lo lắng đến mức này của anh:



"Anh thật sự muốn nghe hay là muốn tính sổ với em? Đừng tính sổ với em mà."

Cố Thanh Châu: "Nói cho anh biết đi. Không phải là muốn tìm em để tính sổ, chỉ là rất tò mò, tại sao em lại thích cậu ta như thế nào?"

Khương Thủy Lê: “Em có thể nói với anh, nhưng anh phải hứa với em là anh sẽ không bao giờ tức giận đâu đấy.”

Cố Thanh Châu gật đầu hứa hẹn: “Ừm, anh chắc chắn sẽ không bao giờ tức giận.”

Khương Thủy Lê thấy anh bình tĩnh như vậy mới bắt đầu nói tại sao mình lại thích Tưởng Khanh, bởi vì khi Khương Thủy Lê đang ở trong thư viện, coi như đó là tình yêu sét đánh đi, cũng vì lý do anh ấy quá đẹp trai. Sau đó Tưởng Khanh còn đối xử với cô rất ấm áp, và cô đã thích anh ấy chỉ vì lý do đó.

Khương Thủy Lê thực sự rất thẳng thắn, nhưng biểu hiện của Cố Thanh Châu sau khi nghe xong có hơi sai sai.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh không được vui lắm, Khương Thủy Lê liền gắp một đũa đồ ăn cho anh rồi nói:

“Cố Thanh Châu, ăn cơm đi!”

Cố Thanh Châu thực sự không vui vẻ một chút nào:

“Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn, em muốn ăn gì thì tự mình ăn đi.”

Cố Thanh Châu cảm thấy bản thân mình thật là rẻ rúng, tại sao cứ phải ồn ào nhốn nháo muốn nghe mấy loại chuyện này chứ..

Ôi, câu nói kia thật sự quá đúng luôn, không ai có thể nghe được câu nói hay ho nào từ miệng người yêu cũ!

Đối với Khương Thủy Lê mà nói, Tưởng Khanh chính là người yêu cũ của cô còn gì nữa.

Khương Thủy Lê nhìn thấy Cố Thanh Châu bày ra dáng vẻ bực bội với mình, cô rất bất lực, đã nhắc nhở từ đầu là anh không nên nghe mà, nhưng anh cứ nhất quyết muốn hóng hớt cơ, bây giờ thì hay rồi, nghe xong liền không vui vẻ nữa.