Chương 37: Buổi Hẹn Hò Bất Ổn

Cố Thanh Châu thực sự rất tức giận, không vui gì cả, không có cảm giác ngon miệng một chút nào.

Khương Thủy Lê nhìn thấy bộ dáng anh tức giận như vậy, cô cũng bị tức chết rồi, cái người này thật là, thật là!

Đã nói là sẽ không giận rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn hậm hực, quả nhiên, lời của đàn ông cũng tin được thì heo nái đã biết trèo cây rồi!

Khương Thủy Lê gắp đồ cho Cố Thanh Châu ăn, nhưng anh không nếm một miếng nào, chỉ nói:

"Ăn cái gì mà ăn? Ăn đã tức đến no rồi, em cứ từ từ ăn đi."

Khương Thủy Lê: "... Cố Thanh Châu, anh đúng là một kẻ dối trá, ban đầu đã nói chắc chắn sẽ không tức giận rồi, tại sao bây giờ lại bực bội như vậy hả?"

Rõ ràng là Cố Thanh Châu đã tức giận đến mức tận cùng, nhưng anh vẫn không chịu thừa nhận:

"Anh không có, nhìn anh giống tức giận à? Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ bé thôi sao? Kết thúc rồi bỏ qua đi."

Khương Thủy Lê: "..."

Nói là cho qua rồi, anh còn như này à?

Khương Thủy Lê buồn bực nhìn Cố Thanh Châu, anh không muốn ăn thì thôi, cô tự mình ăn cũng được.

Khương Thủy Lê ăn uống rất ngon miệng, cũng gắp rất nhiều, sau khi Cố Thanh Châu đi tính tiền, cả hai liền rời đi.

Khương Thủy Lê nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, nên cô nói với Cố Thanh Châu:

"Cố Thanh Châu, bây giờ vẫn còn sớm lắm. Chúng ta đi xem phim điện ảnh đi. Em nghe nói gần đây có một bộ phim rất hay đấy."

Vốn dĩ cô cho rằng Cố Thanh Châu đã hết giận rồi, kết quả lại nghe thấy Cố Thanh Châu đột nhiên kêu than ai oán một câu:

"Lúc trước khi em thích Tưởng Khanh, có phải là rất muốn đi xem phim cùng cậu ta đúng không? Bị anh cắt đứt à? Em chỉ có thể đi xem phim với anh, rất tức giận chứ gì, anh cũng không tốt đẹp gì, đã phá hủy cảnh tượng tương tư của thiếu nữ rồi."

Khương Thủy Lê: "... Cố Thanh Châu! Tất cả những chuyện đó đều là quá khứ rồi! Không phải là vì người ta quen biết anh muộn hơn hay sao? Em đã nhìn thấy anh ấy từ lâu rồi, ai chẳng từng có quá khứ, không lẽ trước đây anh chưa từng tương tư thích thầm một cô gái nào hay sao, em cũng chưa so đo với anh đâu.”

Giọng điệu của Cố Thanh Châu ảm đạm nói: “Không có.”

Khương Thủy Lê:“ ... ”

Vì anh trả lời quá nhanh chóng như vậy nên Khương Thủy Lê cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Cố Thanh Châu càng nghĩ càng tức giận:



“Anh không có, nhưng em có rồi.”

Khương Thủy Lê: “… Cố Thanh Châu, tất cả đã kết thúc, chúng ta phải nhìn về phía trước, hơn nữa, hiện tại em thật sự thích anh, không phải người ấy.”

Cố Thanh Châu chán nản hừ nhẹ một tiếng.

Khương Thủy Lê nắm lấy tay anh cùng đi xem phim điện ảnh, hai người sánh bước với nhau, bọn họ đều có cùng sở thích xem phim như nhau, Khương Thủy Lê muốn bộ phim nào, Cố Thanh Châu sẽ đi xem phim đó cùng cô, ngược lại, Cố Thanh Châu muốn xem phim nào thì cô cũng đi cùng để xem thử, bọn họ luôn luôn hòa thuận và không bao giờ cãi vã với đối phương.

Khương Thủy Lê đã mua một vé xem phim có rating cao, cô đang chuẩn bị định đi mua một ít bỏng ngô và Coca, Cố Thanh Châu lại bắt đầu gây rối:

“Nếu như em có thể đi xem phim cùng với Tưởng Khanh, chắc là cũng ăn bắp rang chứ gì.”.

Khương Thủy Lê: "... Không, chúng ta uống sương sáo, không ăn gì cả."

Cố Thanh Châu: “…”

Anh mua một thùng bỏng ngô lớn và đi vào cùng với Khương Thủy Lê, ngồi nghiêm túc trên ghế. Hôm nay, tất cả những người đi xem phim đều là các cặp đôi yêu nhau, bọn họ dựa vào gần nhau. Thực đúng là rất trùng hợp.

Khương Thủy Lê nắm lấy tay Cố Thanh Châu, hai người dựa sát vào nhau, Cố Thanh Châu:

“Nếu như em đi xem phim với Tưởng Khanh, em cũng dựa gần vào bả vai của cậu ta như thế này à?”

Khương Thủy Lê: “… Không, em sẽ cho anh ấy hai phát búa, lại đá thêm cho anh ấy mấy cái nữa.”

Lúc nghe thấy những lời này, Cố Thanh Châu mới vui vẻ lên.

Bộ phim hôm nay hai người xem là đề tài về tuổi thanh xuân.

Cuối cùng vẫn không đến với nhau được, Khương Thủy Lê có chút xúc động.

Rõ ràng là lúc đầu cả hai đã yêu nhau như vậy, nhưng cuối cùng cũng không đến được với nhau, cả hai đều kết hôn, sinh con đẻ cái.

Cô nói với Cố Thanh Châu rằng:

"Anh nhìn đi, nhìn những người khác xem, dù có yêu nhau đến mấy cũng không thể ở bên nhau được. Nếu như anh vẫn kiêu ngạo không chịu hợp lại như ban đầu với em, sau này em kết hôn có con rồi, xem anh phải làm sao bây giờ?”

Khi Cố Thanh Châu nghe đến đây sắc mặt liền tối sầm trong nháy mắt, anh không thể tưởng tượng được lúc Khương Thủy Lê kết hôn với người khác rồi có con, cái loại hình ảnh đó, mỗi khi nghĩ đến đều khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Khương Thủy Lê, em sẽ không có một ngày như vậy đâu.”



Cậu chủ Cố khá là độc đoán, Khương Thủy Lê tiến lên sờ mặt anh nói:

“Đúng vậy, một ngày như vậy sẽ không xảy ra được, bởi vì em muốn kết hôn và có con với anh thôi. "

Mặt của Cố Thanh Châu bị cô ôm, cả khuôn mặt đều phình to lên:

"Cô gái lưu manh Khương Thủy Lê kia, anh vẫn chưa đồng ý sẽ quay lại với em đâu, còn muốn sinh con cho anh à? Em định đẻ bao nhiêu?"

Khương Thủy Lê: "..."

...

Khương Thủy Lê trở về cùng anh, sau khi xem phim xong thì đã khá muộn rồi, Cố Thanh Châu phải quay lại công ty để lái xe về, anh lái xe đến công ty vào buổi sáng, bây giờ cần lái xe về, cho nên Khương Thủy Lê đã đưa anh quay lại công ty bằng chiếc xe máy điện của mình, sau đó Cố Thanh Châu đã vứt cái xe máy điện nhỏ của Khương Thủy Lê ở đằng sau ghế điều khiển.

Còn Khương Thủy Lê thì đi lên ghế phụ.

Cái chỗ ghế phụ này vẫn luôn là vị trí độc quyền của Khương Thủy Lê, Khương Thủy Lê lên xe và Cố Thanh Châu lái xe đi, ngón tay thon dài đặt lên trên vô lăng.

Khi Khương Thủy Lê ngắm nhìn Cố Thanh Châu xoay vô lăng bằng những ngón tay xinh đẹp như vậy, cô cảm thấy bản thân mình cũng có phản ứng luôn rồi, Khương Thủy Lê thực sự rất thích Cố Thanh Châu lái xe chỉ bằng một tay.

Cực kỳ gợi cảm.

Thật ra Cố Thanh Châu không cảm thấy vậy. Khi anh lái xe đi, Khương Thủy Lê nói với Cố Thanh Châu rằng:

"Cố Thanh Châu, chúng ta chơi xe chấn đi, em muốn anh mặc bộ đồ tây trang này rồi làm em, thật là kí©h thí©ɧ."

Cố Thanh Châu đang lái xe, khi nghe thấy đề nghị này, anh hơi ngạc nhiên nhìn cô:

“Em nói thật à?”

Khương Thủy Lê gật đầu, lúc trước khi đang ngồi ở trong tiệm lẩu cô đã nghĩ nếu như Cố Thanh Châu mặc tây trang rồi làm cô, chắc chắn là rất sướиɠ.

Cố Thanh Châu lái xe ra ngoài, bây giờ chiếc ô tô đang đậu ở ven đường, xung quanh khu vực này đều là khu thương mại, lúc này đã đóng cửa cả rồi, không có ai ở đó.

Anh tìm thấy một góc khuất bí ẩn, phỏng đoán là sẽ không có ai nhìn thấy được, còn cửa sổ của Cố Thanh Châu đã được làm bằng phim chống nhìn trộm rồi.

Sau khi dừng lại, anh tháo dây an toàn ra, vừa cởi vừa nói:

"Khương Thủy Lê, đồ sắc quỷ nhà em."

Khương Thủy Lê: "..."