Chương 4: Khương Thủy Lê Tỏ Tình Sai Đối Tượng

Đột nhiên bị bế lên không trung, Khương Thủy Lê sợ bị ngã, đôi tay ôm chặt lấy anh, thân dưới dán sát vào côn ŧᏂịŧ của Cố Thanh Châu.

Cố Thanh Châu bắt được mông cô, dùng sức đâm vào bên trong hoa huyệt của cô.

“Sâu quá… Chậm một chút đi…”

Bị đâm quá sâu, Khương Thủy Lê không nhịn được phải kêu lên một tiếng, nhưng Cố Thanh Châu cũng không định buông tha cho cô, anh ôm cô lên, vừa đi vừa làm, bên dưới càng đâm càng sâu vào bên trong hơn.

Khương Thủy Lê sắp chịu không nổi rồi, cô cảm thấy tư thế vừa đi vừa làm này thật sự khiến cho con người ta quá mệt mỏi, tuy là nó rất thoải mái, nhưng mỗi lần đều cắm sâu vào tận bên trong, nước của cô quá nhiều, lại bị đâm quá sung sướиɠ, lúc lêи đỉиɦ, nước da^ʍ chảy ra đã đọng thành vũng ở trên sàn luôn rồi.

Lần nào Khương Thủy Lê cũng phải lau sạch, nhưng mỗi khi lau cô ngửi thấy mùi vị dâʍ đãиɠ của bản thân sẽ cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng Cố Thanh Châu rất hưởng thụ sự kí©h thí©ɧ này, cô bị cắm mạnh vào trong, cắn lên bờ vai của anh, bị đâm đến nỗi lêи đỉиɦ, hai mắt chỉ còn thấy ánh sáng trắng.

Đây đã là lần lêи đỉиɦ thứ hai của hôm nay rồi, quá thoải mái luôn.

Sau khi Khương Thủy Lê được sung sướиɠ xong, cô đi lên phòng để tắm rửa, còn Cố Thanh Châu thì ăn hết chỗ cơm chiên trứng kia.

Sau khi ăn xong, anh cũng đi tắm rửa một lần.

Trong nhà có rất nhiều phòng tắm, là làm riêng cho anh, bởi vì Cố Thanh Châu không có cách nào tắm rửa chung với Khương Thủy Lê được, ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ tắm uyên ương với nhau, hai người đều tắm riêng.

Ngoài việc có thói quen chăm sóc da mỗi khi đi tắm ra, thân thể và khuôn mặt đều được Khương Thủy Lê chăm sóc rất lâu, chiếm dụng khá nhiều thời gian còn có một nguyên nhân khác, đó chính là nước mà cô dùng để tắm thật sự quá nóng.

Lần nào Cố Thanh Châu cũng đều hoài nghi là nước cô tắm chính là loại nước nóng để làm heo, mỗi khi tắm chung, làn da của anh cũng bị nóng đến nỗi đỏ lên.

Thời gian tắm rửa của Cố Thanh Châu rất nhanh, chỉ một lát sau đã đi ra ngoài rồi, làm sạch cơ thể là được, anh tính toán, bây giờ chắc là Khương Thủy Lê chỉ mới đến bước tẩy tế bào chết thôi.

Cố Thanh Châu đi thay áo ngủ, lúc mở tủ quần áo nhìn một vòng, đang định lấy đồ ra để thay, anh liền nhìn thấy một cái hộp ở trong góc.

Chiếc hộp này được đóng gói bởi một thương hiệu lớn nào đó.

Cố Thanh Châu lấy ra nhìn một vòng, là một chiếc đồng hồ dành cho nam.

Anh đã xác định, đây là quà sinh nhật Khương Thủy Lê chuẩn bị cho mình, sinh nhật của Cố Thanh Châu sắp đến rồi, ban đầu anh còn định để đến ngày sinh nhật hôm đó sẽ nói đến chuyện kết hôn của hai người.

Chiếc đồng hồ có màu xanh lục tối, không tệ lắm, Cố Thanh Châu rất thích chiếc đồng hồ này, cảm thấy nó cực kỳ thích hợp với mình.

Cố Thanh Châu trực tiếp đeo vào tay, ánh mắt của Khương Thủy Lê thật sự không tồi chút nào, biết rõ một cậu ấm như anh ngoài hàng hiệu sẽ không đυ.ng đến các loại hàng rẻ tiền, cái đồng hồ này vừa nhìn đã biết là rất đắt.

Khương Thủy Lê lau tóc đi ra ngoài, liền nhìn thấy Cố Thanh Châu đang đeo món quà sinh nhật cô chuẩn bị cho Tưởng Khanh ở trên tay.

Chiếc đồng hồ này là cô liều mạng vẽ tranh cho người ta, tích góp tiền bạc để mua về, muốn lấy nó làm quà sinh nhật cho Tưởng Khanh.



Tại sao anh lại đeo nó lên tay chứ.

Khương Thủy Lê có hơi sốt ruột, cô đi qua gọi anh:

“Cố Thanh Châu, tại sao anh có thể đeo nó lên… Chiếc đồng hồ này là…”

Cố Thanh Châu thấy cô có phản ứng vội vàng như vậy, biết là bản thân đã phá vỡ sự kinh ngạc của cô rồi, cho nên cô mới có phản ứng kịch liệt như vậy.

“Đây không phải là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh à? Em muốn tặng một sự kinh ngạc trong ngày sinh nhật cho anh, nhưng bị anh bắt được? Nhưng mà anh đã nhìn thấy rồi, anh thật sự rất thích món quà này.”

Khương Thủy Lê: “…”

Cô còn không định tặng quà sinh nhật cho cậu cả này đâu!

Bởi vì miệng của anh thật sự quá thiếu đánh.

Cố Thanh Châu và Tưởng Khanh, hai người đều có một thứ đặc biệt giống nhau đó chính là, sinh nhật của hai bọn họ ở trong cùng một tháng, hơn nữa chỉ hơn kém nhau một ngày thôi.

Lúc trước Khương Thủy Lê cũng đã mua quà cho cậu ấm này rồi, nhưng vì lúc đó cô chỉ là một học sinh nhỏ bé, không có nhiều tiền của gì, nên đều mua đồ tầm thường. Lần nào cũng bị Cố Thanh Châu ghét bỏ, nói cô mua đồ quá rẻ tiền.

Anh luôn nói là mình chỉ dùng đồ của thương hiệu lớn, bảo cô sau này đừng mua nữa.

Nói nhiều đến nỗi Khương Thủy Lê cũng cảm thấy hai người có sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn, cô liền không định mua quà cho anh nữa.

Nhưng mỗi khi đến sinh nhật mà không tặng quà cho anh, Cố Thanh Châu sẽ nhắc đi nhắc lại mãi, có một lần quá đáng nhất là, đã không có quà sinh nhật cho Cố Thanh Châu, còn quên cả sinh nhật của anh, buổi tối hôm đó Cố Thanh Châu rất tức giận, cô bị anh làm đến nỗi hoa huyệt cũng tê dại, có cảm giác dâʍ ɖị©ɧ ở phía dưới đã chảy hết rồi, buổi sáng ngày hôm sau còn bắt lấy cô làm thêm một lần nữa.

Tính tình của vị đại thiếu gia này thật sự là không có ai suy đoán được, sau đó Khương Thủy Lê còn phải khóc lóc xin tha, nói mình chắc chắn sẽ nhớ kỹ, lúc này anh mới chịu buông tha cho cô, nếu không chịu nữa, Khương Thủy Lê cảm thấy thân dưới của mình đã bị anh cắm đến nỗi rách nát luôn rồi.

Tuy là lần nào anh cũng chê bai quà tặng cô đưa, nhưng Khương Thủy Lê đưa đồ gì, anh cũng dùng.

Lúc trước cô đã mua cho anh một cái ví tiền của thương hiệu nhỏ bé, không nổi tiếng lắm, chỉ vài trăm tệ mà thôi, Cố Thanh Châu vẫn dùng đến bây giờ, còn có đệm tay của bút máy, cũng chỉ mấy trăm tệ, hiện tại Cố Thanh Châu đang dùng tiếp, nhưng nếu để cho cô nói một lần, Khương Thủy Lê không vui vẻ cho lắm.

Cái đồng hồ này cô phải tặng cho Tưởng Khanh, bởi vì trước đây anh ấy từng nói mình thích sản phẩm của thương hiệu này, cho nên Khương Thủy Lê mới nỗ lực lâu như vậy, bây giờ nó đã bị Cố Thanh Châu cầm đi, cô làm gì còn tiền dành dụm để mua một cái mới.

Khương Thủy Lê muốn quay lại, nói với anh:

“Nếu không thì anh trả lại cho em đi, thật ra chiếc đồng hồ này không…”

Cố Thanh Châu biết rõ, anh đắc ý nhéo lên mặt của cô:



“Em muốn cho anh một bất ngờ, đây là đồng hồ dành cho nam, sắp đến sinh nhật anh rồi, ngoại trừ tặng cho người bạn trai của em là anh thì còn có thể cho ai nữa, tuy là sự bất ngờ này đã bị anh biết, nhưng anh rất thích nó, cứ đeo lên trước đi, không cần chờ đến ngày sinh nhật đó của anh đâu.”

Khương Thủy Lê: “…”

Cố Thanh Châu suy nghĩ, cô vừa mới tốt nghiệp không có tiền, mua quà tặng này cho anh, có phải đã cố gắng hết sức rồi không, cho nên anh đã tăng cường độ thân mật thắm thiết với cô lên chút nữa.

Khương Thủy Lê sắp khóc rồi.

Nhìn dáng vẻ Cố Thanh Châu vui vẻ như vậy, cô không có mặt mũi nào để đòi về, cũng không thể nói với Cố Thanh Châu là chiếc đồng hồ này không tặng cho anh, mà là tặng cho bạn tốt của anh, cái tên Cố Thanh Châu này, thật sự không đặt sai người mà.

Trên đỉnh đầu đã thành một mảnh thảo nguyên xanh mướt tươi mát rồi.



Lúc Khương Thủy Lê còn đang theo đuổi Tưởng Khanh, có một đoạn thời gian cô cực kỳ thích xem phim Hàn, vừa xem phim cô còn muốn ghi nhớ những đoạn phim trong đó, Khương Thủy Lê còn nhớ có một phân cảnh thổi hơi lên mặt kính dính sương mù lúc mùa đông, vẽ hình ảnh lên đó để bày tỏ tình cảm của mình, cực kỳ lãng mạn, Khương Thủy Lê muốn để đến một ngày nào đó sẽ dùng với Tưởng Khanh.

Vừa vặn ngay lúc tuyết đầu mùa rơi xuống, mọi người đều chạy ra ngoài để ngắm tuyết, Tưởng Khanh không có hứng thú, ngồi trong phòng học đội, Khương Thủy Lê cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.

Cô vụиɠ ŧяộʍ đi đến phòng học của Tưởng Khanh, vị trí anh ấy đang ngồi vừa đúng lúc ở ngay cạnh bên cái cửa sổ, sương mù bay qua cửa sổ, không nhìn thấy rõ hình ảnh của người ở bên trong, nhưng Khương Thủy Lê xem thân hình kia, có lẽ là Tưởng Khanh đang uống nước ở trong bình giữ nhiệt.

Cô liền gõ nhẹ lên cửa sổ, hấp dẫn sự chú ý của người bên trong, lúc người kia quay đầu về đây, cô liền dùng tay vẽ một cái mặt tình yêu lên cái cửa sổ.

Còn làm một cái trái tim cực kỳ quê mùa, đè thấp âm thanh xuống, dán lên cửa sổ, cẩn thận nói với đối phương: “Em yêu anh…”

Khương Thủy Lê cảm thấy bản thân mình thật là lãng mạn, nhưng mà, khi chàng trai ở trước mặt cầm tờ khăn giấy, lau lên cửa sổ một lúc, liền nhìn rõ người ngồi ở bên trong.

Ban đầu Khương Thủy Lê còn nghĩ là Tưởng Khanh, nên mới không kiêng nể gì đi thổ lộ như vậy, kết quả lại nhìn thấy, thế mà lại là… Cố Thanh Châu.

Thế giới chết ngay tại chỗ, sương mù bay qua không nhìn thấy rõ dáng người được, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, chiều cao và dáng người của cả hai đều không chênh lệch nhiều lắm, nhìn qua chính là… Giống nhau như đúc luôn.

Ngay lúc đó, cô đứng ngây người tại chỗ, xấu hổ đến nỗi muốn quỵ chân xuống, tỏ tình với sai đối tượng, hơn nữa còn bị Cố Thanh Châu dùng ánh mắt kỳ quái như thế này để đánh giá, cô nhanh chóng xoay người chạy đi mất.

Tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ, vừa rồi Cố Thanh Châu đã bị Khương Thủy Lê dọa sợ luôn rồi.

Nước uống vào thiếu chút nữa đã bị sặc ra ngoài, bây giờ con gái đều chủ động như vậy à?

Còn là… Em yêu anh???

Anh nhìn hình ảnh tình yêu trên cửa sổ, chìm vào suy nghĩ…

Lại là cô, cho dù mặt dày mày dạn thế nào cũng phải theo đuổi được anh đúng không hả!