Chương 41: “Anh Chỉ Đáng Giá 200 Tệ?”

Bây giờ Khương Thủy Lê để Cố Thanh Châu bắn vào, anh còn có chút do dự:

“Kỳ an toàn chưa chắc đã an toán, em để anh bắn vào trong, không sợ mang thai sao?”

Khương Thủy Lê cố ý kí©h thí©ɧ anh:

“Không sợ, muốn mang thai, muốn sinh cho anh trai một đứa con, anh bắn vào trong đi, bắn vào bên trong em, để cho em sinh con cho anh được không hả?”

Cố Thanh Châu nghe cô nói thế thì không mang bao nữa, bắn vào bên trong cô.

Sau khi bắn vào bên trong, lại không rút ra khỏi huyệt nhỏ, Khương Thủy Lê cũng ngồi trên côn ŧᏂịŧ anh, không rút ra.

Còn cố ý nói với Cố Thanh Châu:

“Muốn chứa côn ŧᏂịŧ của anh trai trong huyệt nhỏ cả đêm, không muốn rút ra.”

Cố Thanh Châu là người không thể nghe những lời dâʍ đãиɠ, nghe cô nói thế nháy mắt liền cứng trở lại, Khương Thủy Lê cảm nhận được côn ŧᏂịŧ anh trong huyệt nhỏ của mình cứng lên.

Khương Thủy Lê: “Anh lại cứng rồi Cố Thanh Châu.”

Cô nói chuyện thì nói, đã thế còn xoay mông, làm Cố Thanh Châu không chịu được, cô vừa xoay đã có phản ứng.

Khương Thủy Lê nhìn dáng vẻ không nhịn được của anh, móc điện thoại ra, gửi cho anh một bao lì xì nói:

“Cố tống, anh thao em thật sự quá thoải mái..., không thể để cho Cố tổng uổng công, nói em chơi trai, vì thế em phát cho anh một bao lì xì, để bày tỏ tâm ý, anh nhận lấy nha.”

Cố Thanh Châu nghe thế mở wechat ra, nhìn một chút, cô ở ngay đầu tiên.

Tên của cô luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên, anh ấn mở tiền lì xì, nhìn qua liền thấy 200 tệ?

“Anh chỉ đáng giá 200 tệ? 200 tệ để em cao trào hai lần, mỗi lần 100 tệ, Khương Thủy Lê, anh tiện nghi cho em quá nhỉ?”

Cái này thì coi như xong, Khương Thủy Lê trả tiền mà còn dùng thẻ thân mật của anh để trả.

Vì thế anh tự chơi chính mình?

Khương Thủy Lê cắn vành tai anh nói:

“Tổng giám đốc Cố, em không có tiền nha, em nghèo như nào anh cũng biết rõ đấy, em còn chưa được phát tiền lương đây.”

Cố Thanh Châu hừ một cái rất nhỏ, tỏ vẻ anh không có tức giận.



Anh biết rõ Khương Thủy Lê nghèo kiết xác.

Ban đầu học mỹ thuật chính là chuyên ngành đốt tiền, sau đó cô tìm được một công ty vẽ manhua, không phải công ty lớn gì, không có danh tiếng, không có manhua nổi tiếng, vì vậy cô ở cuối ngành manhua, còn thường xuyên bị công ty bắt tăng ca.

Có khi nửa đêm còn bị kêu tới để sửa bản thảo.

Làm cho Cố Thanh Châu tức giận, nói với cô:

“Khương Thủy Lê, em đừng đi làm ở công ty đó nữa, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một chút tiền ấy anh không cho em được sao? Anh đang ở đây đợi em vẽ, một tháng anh trả em gấp 10 lần, có đủ không? Hay 20 lần?”

Khương Thủy Lê tức giận với anh, cảm thấy anh đang nhục nhã bản thân, ở đâu có chuyện tốt nghiệp đại học không đi làm còn ở nhà chờ anh nuôi? Vậy chẳng phải trở thành người ăn bám sao?

Cô muốn tự bản thân kiếm tiền, không muốn dựa vào anh, nhưng mà không thể phủ nhận, thời gian sau khi tốt nghiệp, đều là dựa vào Cố Thanh Châu nuôi, bằng không tiền lương của cô, căn bản là không đủ dùng.

Mỹ phẩm, quần áo còn có giày, trang sức của cô đều là do Cố Thanh Châu mua cho.

Hoặc là do bố mẹ anh mua cho, Cố Thanh Châu về tiếp quản công ty của bố mẹ rất sớm, trong nhà anh công ty nước ngoài hay trong nước đều có, anh thường xuyên đi công tác, trở về đều sẽ có quà cho cô.

Khương Thủy Lê từ đầu không muốn nhận, nhưng mà Cố Thanh Châu sẽ tức giận, làm cô phải luôn đi dỗ dành.

Lúc đi làm, ngay ngày đầu tiên đi làm, người ta thấy cô mặc toàn đồ xa xỉ, còn tưởng cô là con gái nhà giàu tới trải nghiệm cuộc sống.

Một cái áo khoác mấy vạn tệ, cô nói là bạn trai mua cho, đồng nghiệp đều rất hâm mộ cô, rõ ràng có thể ở nhà hưởng phúc nhưng cô còn tới đây làm việc.

Khương Thủy Lê bây giờ có suy nghĩ, Cố Thanh Châu thật sự là quá tốt..., Cố Thanh châu vẫn luôn đối tốt với cô, cô thì chưa mua được cái gì cho anh, đồng hồ cũng không phải là mua cho anh.

Cô cảm thấy chính mình là tra nữ, rất muốn xin lỗi anh, bây giờ phải bắt đầu tiết kiệm tiền, mua món quà sinh nhật tốt nhất cho anh.

Khương Thủy Lê nghĩ tới đây, sờ xuống tay anh, quả nhiên... cô cho rằng lúc trước anh đã quăng chiếc đồng hồ này đi.

“Cố Thanh Châu, sao anh còn giữ cái đồng hồ này? Anh biết rõ cái này không phải mua cho anh, anh không giận sao?”

Cố Thanh Châu: “Anh nói của anh là của anh, chính là của anh, tại sao em có thể cho Tưởng Khanh lại không thể cho anh, đúng rồi, nói đến cái này, mai phải đi tìm cậu ta đòi đồng hồ về, cho cậu ta cái đồng hồ tốt như thế làm gì? Cậu ta xứng với nó sao? Hơn nữa như vậy giống như anh với nó mang đồng hồ đôi.”

Khương Thủy Lê: “...”

Khương Thủy Lê bây giờ hạ thể còn dính liền với anh, còn cùng anh nói chuyện lâu như thế, cô muốn đứng lên, lúc đứng lên tách ra côn ŧᏂịŧ anh, trong nháy mắt liền cảm thấy trống rỗng, bởi vì vừa rồi còn được nhét căng đầy.

Khương Thủy Lê đứng lên, phía dưới toàn là chất lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh còn có dâʍ ŧᏂủy̠ ở chung một chỗ, toàn lát chất lỏng.

Cô cầm khăn lau chùi cho bản thân, mặc xong quần áo, phát hiện váy mình toàn là nước, là chất lỏng của hai người, làm cho váy mình toàn là nước, đồ lót cũng không thể mặc lại.

Cố Thanh Châu ngược lại là bộ dạng mặt người dạ thú, Khương Thủy Lê không mặc nữa, trên xe còn có thời gian, trở về rồi mặc.



Quần tây của Cố Thanh Châu cũng bị làm cho ướŧ áŧ, Khương Thủy Lê có chút mệt mỏi ngồi trong xe, Cố Thanh Châu lái xe trở về, đến nhà, Khương Thủy Lê nghĩ là mặc quần áo rồi xuống xe, Cố Thanh Châu nói:

“Đừng mặc.”

Cô nghi hoặc nhìn anh: “Vậy thì sao em xuống dưới được?”

Anh ngừng xe trong gara, xuống xe, ôm Khương Thủy Lê xuống, làm cho hai chân cô quấn quanh hông của anh, côn ŧᏂịŧ cắm vào, sau khi một lần nữa cắm vào thì cứ như thế ôm cô vừa đi vừa làm tới trong phòng.

...

[Chuyện bên lề của heo heo:

Cố Thanh Châu lúc trước bỏ nhà ra đi thất bại, về sau vẫn luôn bực bội, cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị dày xéo.

Anh cùng cô mỗi lần cãi nhau đều là Khương Thủy Lê hỏi anh: “Anh sai rồi đúng không”

Cố Thanh Châu quyết định lần này lớn tiếng dọa người, hôm nay cãi nhau, không đợi cô nói lời này, Cố Thanh Châu nói: “Em sai rồi đúng không?”

Khương Thủy Lê: “Tại sao em lại sai?”

Cố Thanh Châu: “...Dù sao cũng là em sai rồi, chính là em sai, em không muốn thừa nhận lỗi sai, anh liền bỏ nhà ra đi, thật sự là bỏ nhà ra đi, không phải là đi công tác.”

Sau đó... anh bị đuổi ra khỏi nhà.

Cố Thanh Châu bực bội đi tới nhà anh em chờ hai ngày, làm tan vỡ anh em của anh, làm anh ta phải gọi điện thoại cho Khương Thủy Lê:

“Chị dâu, em cầu xin chị mang chồng chị về đi, thật sự em không chịu nổi nữa rồi, em chưa từng gặp qua người tự kỷ, tự yêu chính mình như thế bao giờ. Em không biết sao chị có thể sống cùng anh ấy đấy. Hơn nữa Cố Thanh Châu thật sự quá phiền, một ngày xem điện thoại mấy chục lần, cứ hỏi sao chị không gọi điện thoại kêu anh ấy trở về?”

“Nếu chị không tới, em sẽ nghẹn chết.”

Khương Thủy Lê: “...”

Hôm sau cô lái cái xe điện nhỏ đi đón Cố Thanh Châu.

Lần này Cố Thanh Châu còn kiêu ngạo hỏi: “Em sai rồi đúng không?”

Khương Thủy Lê nghĩ đến ngày hôm qua nhận của huynh đệ anh 1 vạn tệ tiền lì xì để đem anh đi, cúi đầu nhận sai:

“Em sai rồi!”

Lúc này Cố Thanh Châu mới vui vẻ theo cô trở về.]