Chương 42: Cố Thanh Châu Phát Hiện Nhân Vật Nam Chính Trong Truyện Tranh Của Khương Thủy Lê Chính Là Anh

May mắn thay, biệt thự của Cố Thanh Châu là loạt biệt thự dành cho một gia đình, sau khi quay lại từ gara anh đã trực tiếp về nhà, trên đường không có ai nhìn thấy anh, nếu không, Khương Thủy Lê cảm thấy bản thân mình lại ở trong trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị cắm vào hoa huyệt rồi bước đi, thực sự sẽ rất xấu hổ.

Cố Thanh Châu ôm Khương Thủy Lê lên, và chơi cô, và dùng một tay còn lại để mở cửa.

Khi cô nhìn thấy mật khẩu của anh, Khương Thủy Lê thực sự rất tò mò, xem anh nhập những con số đó vào, nó cũng rất lạ lùng, cô chưa từng nhìn thấy dãy số này bao giờ nên không biết nó có nghĩa là gì.

Khương Thủy Lê tò mò hỏi anh:

"Mật khẩu là cái gì? Dãy số này có ý nghĩa thế nào vậy hả?"

Trước kia Cố Thanh Châu không định nói với cô, nhưng bây giờ anh lại nói: "Ngày đó khi em đề nghị chia tay với anh, anh muốn nói với chính mình, luôn muốn nhắc nhở với bản thân rằng: Tôi là một người đàn ông đã bị Khương Thủy Lê nhẫn tâm bỏ rơi!"

Khương Thủy Lê sắp bị anh chọc cho tức chết rồi, nhưng chính là những con số này, cô đã tính toán thời gian, lần cuối cùng khi cô nói chia tay với anh, quả thật là vào lúc này, chẳng trách anh lại dùng những con số này, hóa ra là lời nhắc nhở về việc bản thân đã bị bỏ rơi.

“Thật keo kiệt.”

Khương Thủy Lê cảm thấy, nếu như hai người quay về như ban đầu nữa, có khả năng cô thật sự sẽ bị anh oán hận cả đời.

Cố Thanh Châu mở cửa ra, trong tay ôm lấy cái mông của Khương Thủy Lê bước vô trong nhà, sau khi bước vào, anh đóng cửa lại, đè Khương Thủy Lê vào cánh cửa sau đó tiếp tục cắm vào hoa huyệt của cô.

Khương Thủy Lê lại di chuyển theo anh một lần nữa, lượt này cô đã bị đè lên cửa để làʍ t̠ìиɦ, hai cái đùi Khương Thủy Lê ôm lấy eo của Cố Thanh Châu, ôm mặt anh, hôn môi với nhau.

Khương Thủy Lê chủ động dùng đầu lưỡi cạy mở miệng anh ra, đầu lưỡi chui vào trong ngậm lấy đầu lưỡi của Cố Thanh Châu, hai người hôn sát vào nhau, Cố Thanh Châu mυ"ŧ đầu lưỡi của cô đến nỗi muốn tê dại luôn rồi, anh nhắm mắt ở trên lại để hôn cô, nhưng bên dưới vẫn cắm rút không ngừng..

Thoải mái không chịu được, trong đêm nay Cố Thanh Châu không buông tha cho Khương Thủy Lê, sáng hôm sau khi Khương Thủy Lê tỉnh lại liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.



Phần dưới của cô đã bị chơi đến sưng tấy, môi hoa huyệt lật ra bên ngoài, không biết hôm qua anh đã làm mình bao nhiêu lần, khiến Khương Thủy Lê cảm thấy choáng ngợp, trong một vài ngày tới, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể khép chân lại khi nhìn thấy Cố Thanh Châu.

Hôm nay là cuối tuần cho nên không cần phải đi làm, Khương Thủy Lê nghĩ, dù sao cũng là cuối tuần rồi nên cô sẽ không mặc qυầи ɭóŧ nữa, ở phía dưới đau quá, chỉ cần mặc qυầи ɭóŧ vào sẽ đau đến chết mất.

Mặc mỗi cái váy ngủ là được rồi.

Cố Thanh Châu vẫn còn nằm ngủ nướng trên giường, Khương Thủy Lê phải đi vẽ bản thảo của cô, cô bước đến phòng làm việc của Cố Thanh Châu để vẽ tranh, ngoại trừ vị trí chính của bản thân mình, phòng làm việc của Cố Thanh Châu còn cung cấp cho Khương Thủy Lê một bàn công tác khác. Căn phòng này rất lớn, cô cũng muốn có một bàn để mình có thể vẽ tranh và xử lí các bản thảo kịp thời.

Ngay từ đầu, Khương Thủy Lê không để ý đến nhân vật nam chính trong truyện tranh mới của cô. Hình dạng nguyên bản của nhân vật này dựa trên Cố Thanh Châu, cô vẫn luôn tưởng tượng anh chàng đẹp trai trong tim mình phải cao lớn như thế này, không ngờ là, trong mắt của Khương Thủy Lê, Cố Thanh Châu lại chính là vị soái ca cô đã tưởng tượng ra.

Nghĩ đến chỗ này, Khương Thủy Lê dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô nghĩ mình phải nhanh chóng cho quyển truyện tranh này được ra mắt, nếu như nó có thể kiếm ra tiền, cô sẽ mua một món quà cho Cố Thanh Châu!

Để đền bù cho những món quà qua loa mà cô đã tặng Cố Thanh Châu trong nhiều năm vừa qua.

Cố Thanh Châu không phải đi làm, cho nên đã nằm nướng ở trên giường đến giữa trưa.

Vừa tỉnh lại liền kêu to: "Khương Thủy Lê, anh đói rồi, em đi nấu cơm cho anh ăn đi."

“Vâng thưa cậu chủ.”

Chỉ thiếu chút nữa là Khương Thủy Lê đã vẽ xong rồi, nên cô đáp lại một câu, chờ thêm lát nữa sẽ đi làm cho anh ăn

Cố Thanh Châu không biết nấu ăn, theo lời anh ta nói thì là:



"Anh lớn lên quá đẹp trai, điều kiện gia đình thì tốt, không thiếu tiền. Tại sao anh lại phải biết nấu ăn?"

Khương Thủy Lê cảm thấy lời anh nói rất có đạo lý, vì vậy người nấu cơm luôn là cô.

Cố Thanh Châu rửa mặt xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Thủy Lê vẽ tranh nghiêm túc như vậy, anh bí mật bước đến sau lưng cô, lúc Khương Thủy Lê còn chưa kịp phát hiện thì anh đã ở phía sau rồi, chỉ cần liếc mắt là đã thấy được bức tranh Khương Thủy Lê đang vẽ.

Cố Thanh Châu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra được ngay:

"Khương Thủy Lê, em vẽ anh à? Em dùng mặt của anh để vẽ tranh? Vậy mà trước đây em còn nói không thích anh, đây đều là mặt của anh mà! Khương Thủy Lê, em đang thèm muốn anh."

Nghe thấy những lời này, theo bản năng Khương Thủy Lê muốn che cái máy tính bảng của mình đi, nhưng Cố Thanh Châu đã nhìn thấy rồi, không thể làm gì khác hơn.

Bị nhìn thấy, cô liền cảm thấy rất kỳ lạ, thật sự giống anh à? Tại sao tất cả mọi người đều biết đó là Cố Thanh Châu?

"Cố Thanh Châu, tại sao anh lại cảm thấy nó là của anh? Em cảm thấy nhân vật này không giống anh một chút nào."

Cố Thanh Châu chỉ vào màn hình máy tính: "

Chiều cao và khuôn mặt của nó đều tương đồng với anh, em dám nói với anh là không giống à? Ở đâu lại có người đẹp trai như vậy?"

Nghe được những lời này Khương Thủy Lê không biết nên cười hay nên khóc, anh cảm thấy người ta đẹp trai cho nên coi đó là mình luôn!

"Không phải là anh đâu!"

Cố Thanh Châu không thể tin được, hình tượng của nhân vật nam chính này không phải giống anh như đúc hay sao?