Chương 6: Khương Thuỷ Lê Nói Chia Tay, Cố Thanh Châu: Em Lén Có Người Khác Ở Bên Ngoài Rồi À?

Khương Thuỷ Lê ôm anh rồi chuẩn bị buông anh ra, đợi tối nay mới đến thu dọn đồ đạc, nhưng Cố Thanh Châu không nhịn được, trực tiếp đè cô lên tường cúi đầu bắt đầu hôn.

Sau khi hai người ở bên nhau, có một khoảng thời gian, Cố Thanh Châu phải còng lưng, bị Khương Thuỷ Lê hại, bởi vì anh quá cao, Khương Thuỷ Lê thấp hơn anh không ít, mỗi lần anh muốn hôn cô thì chỉ có thể khom lưng để hôn, lâu dài cảm giác như bị còng lưng rồi.

Sau đó anh trực tiếp thích bế cô lên để hôn, nếu không sẽ khó chịu.

Khoảnh khắc Khương Thuỷ Lê hôn anh đã bị doạ cho một trận, không phải là đã đồng ý chia tay rồi sao, sao lại mãnh liệt như vậy, còn đè tay cô lên tường.

Miệng của cô bị anh cạy ra, lưỡi trượt vào khuấy đùa đầu lưỡi của cô, lưỡi líu ríu như là sắp bị anh hút mất linh hồn vậy.

Khương Thuỷ Lê: "Ô… Cố Thanh Châu anh làm gì vậy? Anh buông em ra."

Cố Thanh Châu trực tiếp đỡ lấy mông cô ôm cô vào bên trong phòng tắm, cắn răng của cô, cởϊ qυầи của cô xuống.

Hôm qua Cố Thanh Châu còn chưa đã, bởi vì hai người cả một tháng chưa làm, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh dồi dào, chỉ một chút này căn bản không thể thoả mãn được anh.

Cho nên bây giờ vẫn muốn.

Khương Thuỷ Lê thấy quần và qυầи ɭóŧ bị anh cởi xuống thì có chút hoảng loạn, cô phải đi làm.

"Cố Thanh Châu, em phải đi làm đấy."

Tay của Cố Thanh Châu đã sờ đến huyệt nhỏ của cô, quay tròn lôиɠ ʍυ của cô: "Xin nghỉ đi."

Khương Thuỷ Lê: "..."

Ngay lúc huyệt nhỏ của cô bị ngón tay của anh sờ, bên trong đã chảy nước rồi.

Đã lâu như vậy rồi, lần nào bị anh chạm vào cũng không nhịn được mà chảy nước.

Cô muốn kẹp chặt đùi lại, kẹp lấy đùi của anh, cô ở trên bồn rửa mặt, miếng gạch men sứ mát lạnh, đã chia tay rồi mà Cố Thanh Châu còn đến đây…

Làʍ t̠ìиɦ lần cuối?

Cũng được, hai người sau này chia tay rồi sẽ không thể lên giường, cô còn nghĩ quái lạ đấy.

Lúc mới bắt đầu Cố Thanh Châu không biết cái gì cả, nhớ đêm đầu của hai người, chính vì không biết làm, cho nên tối hôm đó cùng nhau xem phim khiêu da^ʍ để học theo…

Cố Thanh Châu nói mình chưa từng xem cái không che, những cái xem được đều là hình ảnh mờ, cho nên không tìm được lỗ, không biết đi vào cũng là chuyện bình thường, đoạn phim khiêu da^ʍ mà đêm đầu của hai người họ xem là do Khương Thuỷ Lê tìm, không che.

Lúc đó thật sự là không biết cái gì cả, sau đó thì thay đổi vượt bậc, nhiều năm như vậy, chỉ là một cái tay sờ huyệt nhỏ của cô, tiến sâu vào chơi móc, cũng có thể khiến cô sướиɠ đến mức không ổn.

Cơ thể Khương Thủy Lê cũng lẳиɠ ɭơ, lúc bắt đầu còn nói phải đi làm, bị hai ngón tay của anh thọc vào liền không chịu nổi nữa, âm thanh mềm nhũn của cô lẩm bẩm.

Ngón tay của Cố Thanh Châu móc huyệt nhỏ của cô, bảo cô: "Cởϊ áσ ra đi."

Khương Thuỷ Lê nghe lời cởϊ áσ ra, cũng cởi cả áσ ɭóŧ ra, lúc này Cố Thanh Châu mới tách hai cái đùi của cô ra, để cô làm tư thế ngồi, nhìn trên bồn rửa mặt, huyệt nhỏ mở rộng đối diện với anh.

Màu huyệt nhỏ của Khương Thuỷ Lê có hơi đậm.



Cô lúc còn trẻ có màu cực kỳ hồng hào, nhưng mấy năm nay chơi mạnh quá rồi, Cố Thanh Châu cũng không biết tiết chế, cho nên màu hồng có hơi đậm, có lúc cô tự vạch huyệt nhỏ của mình ra để nhìn, còn khá nhớ nhung mình hồng hào mềm mại của lúc trước, bây giờ bị anh làm cho có chút đen thì hơi khó chịu.

Nhưng Cố Thanh Châu không để ý việc bên dưới của cô có chút đậm màu, dù sao đây cũng là tự anh làm ra, anh vẫn rất thích liếʍ.

Huyệt nhỏ của Khương Thuỷ Lê bị hai tay của Cố Thanh Châu vạch ra, nắm lấy hoa đế của cô rồi dùng ngón tay ấn nặn, Khương Thuỷ Lê thoải mái đến mức đè vai của anh.

Giây sau, miệng của Cố Thanh Châu áp lên hoa đế của cô, đầu tiên là chóp mũi áp sát vào thịt mềm huyệt nhỏ của cô cọ xát lên xuống một lúc, sau đó mới há miệng, đút đầu lưỡi vào, ngậm lấy thịt mềm của cô mà liếʍ mυ"ŧ.

Cái lưỡi linh hoạt cọ xát trên hoa đế của cô, kí©h thí©ɧ cho ngón chân của Khương Thuỷ Lê cuộn vào nhau, miếng thịt mềm màu hồng đậm bị anh ngậm bên trong miệng, anh ăn đến mức thích thú say mê.

Khương Thuỷ Lê không nhịn được mà kêu lên dâʍ đãиɠ:

"Ô… biết liếʍ thật… liếʍ cho sướиɠ quá… Cố Thanh Châu anh ăn chậm thôi… đừng ăn nhanh như vậy… thoải mái quá…"

Huyệt nhỏ của cô bị liếʍ cho thoải mái, chảy ra rất nhiều nước da^ʍ, làm ướt cả lưỡi của anh, cô phun trào ra rất nhanh, dòng nước mất cảnh giác là đã phun ra rồi, cô không kiềm chế được, nước da^ʍ phun hết vào trong miệng anh rồi.

Rất nhiều nước da^ʍ, làm cho anh không chịu nổi.

Ăn rất nhiều rồi mà vẫn chưa ăn hết, anh rời khỏi huyệt nhỏ của cô, nhìn cô phun nước ra, sắc mặt hồng hào khi thoải mái của cô.

Cố Thanh Châu đột nhiên cười: "Khương Thuỷ Lê, tên của em thật không sai, nhiều nước thật."

Khương Thuỷ Lê nghe vậy xấu hổ đá anh một cái, bị anh bế đặt xuống, bị làm tư thế đối diện với anh, Cố Thanh Châu làm ở trên nắp bồn cầu, để Khương Thuỷ Lê quay lưng với anh để cắm vào huyệt nhỏ.

Khương Thuỷ Lê biết anh muốn làm tư thế gì, cho nên hai tay nắm lấy mông của mình tách ra, làm cho lỗ huyệt đối diện với côn ŧᏂịŧ của anh để cắm vào.

Sau khi tiến vào, cô bắt đầu thẳng lưng để côn ŧᏂịŧ của anh cắm rút.

Đằng trước là một mặt gương cực kì to, Cố Thanh Châu có sở thích đặc biệt, thích làm đối diện gương.

Cô ngẩng đầu lên là nhìn thấy mình uốn éo eo cực kì lẳиɠ ɭơ đối diện với côn ŧᏂịŧ của anh đang ra sức cắm rút, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh không buông.

Tay Cố Thanh Châu bóρ ѵú của cô, hai người mới sáng sớm đã dâʍ ɭσạи trước gương.

Cô nhìn thấy dáng vẻ lẳиɠ ɭơ như vậy của mình trong gương, uốn éo eo càng nhanh, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc của cô và tiếng cơ thể va chạm.

Khương Thuỷ Lê phun trào một lần, cho nên lần thứ hai đến cao trào hơi muộn, Cố Thanh Châu không xuất tinh vào bên trong, đến lúc quan trọng, Khương Thuỷ Lê chỉ vào bαo ©αo sυ trên bồn rửa mặt nói:

"Đeo bao vào, không được bắn tinh vào trong."

Cố Thanh Châu vốn muốn bắn vào bên trong, bởi vì bắn vào bên trong rất thoải mái, nghe vậy thì ngoan ngoãn đeo bao vào, bắn vào trong bao rồi.

Khương Thuỷ Lê cũng đạt đến cao trào, sau khi thoải mái, Khương Thuỷ Lê nhìn thân dưới của mình một mảnh cực kỳ dâʍ ɭσạи, cô phải đi làm, không có thời gian tắm rửa, chỉ đơn giản lấy khăn giấy lau chùi dịch thể thân dưới chảy ra.

Cố Thanh Châu tháo bαo ©αo sυ ra, côn ŧᏂịŧ bắt đầu mềm xuống rồi.

Sau khi Khương Thuỷ Lê lau chùi sạch thân dưới, nhặt qυầи ɭóŧ đặt ở dưới đất lên, sau khi mặc qυầи ɭóŧ vào, nói với Cố Thanh Châu:



"Cố Thanh Châu, pháo chia tay đã bắn xong rồi, sau này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa, cảm ơn anh đã đồng ý chia tay, bây giờ tôi phải đi làm, đợi buổi tối tôi về rồi sẽ thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài."

Cố Thanh Châu vừa định lấy giấy lau thân dưới, nghe vậy thì cả người chết lặng, nhìn cô không hiểu lắm, chia tay là ý gì? Anh đồng ý chia tay lúc nào? Không phải nói là kết hôn sao? Ban nãy cô nói không phải ý là kết hôn sao? Cô muốn chia tay mình, sao có thể? Anh không tin.

Sau khi Khương Thuỷ Lê mặc qυầи ɭóŧ vào xong, thì cũng mặc cả áo vào, sửa sang lại mình rồi chuẩn bị đi, bị người đằng sau kéo tay lại.

Mắt có chút đỏ đỏ nhìn cô, tức giận hỏi:

"Chia tay? Khương Thuỷ Lê, anh nói chia tay với em lúc nào? Hôm qua em nói với anh là muốn thay đổi mối quan hệ, lẽ nào không phải là kết hôn với anh? Lời nói hôm qua em nói không phải là cầu hôn anh à? Anh đồng ý với em là vì anh đồng ý kết hôn, không đồng ý chia tay với em."

Khương Thuỷ Lê nghe vậy, không nhịn được phải co giật khóe miệng, con người anh biết tưởng tượng thật đấy, tự tin của anh là do trời sinh đấy à? Anh đúng là người đàn ông tự tin đỉnh của chóp, lúc trước nghĩ rằng cô theo đuổi anh thì đã thôi đi, bây giờ nói chia tay với anh, anh lại còn tưởng mình cầu hôn với anh để kết hôn.

"Không có, Cố Thanh Châu, lời nói hôm qua tôi nói với anh, là vì tôi muốn chia tay anh, anh đồng ý rồi đấy."

Cố Thanh Châu bị tức đến mức nổi trận lôi đình:

"Anh đồng ý lúc nào? Khương Thuỷ Lê, em đùa gì anh vậy? Tại sao lại muốn chia tay, hai chúng ta không phải là đang sống tốt đẹp sao, đột nhiên muốn chia tay? Anh đã làm gì sai?"

Khương Thuỷ Lê ở bên anh nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của anh, bị dáng vẻ này của anh dọa cho lùi về phía sau, giọng điệu dịu dàng giải thích với anh:

"Không phải, Cố Thanh Châu, anh không làm gì sai cả, tôi chia tay anh vì vốn dĩ người tôi thích không phải là anh, bởi vì lúc trước không thể ở bên người mình thích, cho nên tôi mới miễn cưỡng ở bên cạnh anh. Hơn nữa lúc mới bắt đầu không phải anh cũng là miễn cưỡng ở bên tôi sao? Bây giờ tôi không muốn miễn cưỡng nữa rồi, cho nên chia tay thôi."

Cố Thanh Châu nghe vậy thì hoàn toàn ngơ ngay tại chỗ.

Đây là đang đùa anh sao?

Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, bây giờ lúc muốn bàn chuyện cưới xin, lại nói trước giờ chưa từng thích anh, chỉ là miễn cưỡng ở bên cạnh, vậy năm đó theo đuổi anh điên cuồng như vậy là ý gì? Hận không thể khiến cho cả trường biết cô thích anh.

Bây giờ lại nói không thích?

"Không thể nào, Khương Thuỷ Lê, có phải là em thay lòng rồi không? Em nɠɵạı ŧìиɧ rồi? Em thích người khác rồi sao, cho nên mới cố ý nói những lời này với anh, sao em có thể chưa từng thích anh được, năm đó không phải là em theo đuổi anh đến mức điên cuồng luôn sao? Bây giờ em quen được đồng nghiệp nam mới trong công ty, cho nên không cần anh nữa? Em có người ở bên ngoài rồi?"

Khương Thuỷ Lê: "..."

……

Vở kịch nhỏ:

[Sau khi Cố Thanh Châu và Khương Thuỷ Lê ở bên nhau, dường như anh em bạn bè của anh có lần tụ tập cũng sẽ đưa cô đi cùng, cô vì để gặp được Tưởng Khanh, mỗi lần đi tụ tập đều sẽ đi đúng giờ.

Buổi tụ tập hôm nay chơi trò sự thật hay hành động.

Cô không cẩn thận bốc phải nói sự thật, cho nên có người hỏi cô có bí mật gì không dám nói cho bạn trai không.

Khương Thuỷ Lê nhìn Tưởng Khanh một cái: Tôi có thích một người rất lâu rất lâu.

Cố Thanh Châu nghe vậy lập tức bị chọc cười: Việc này mà là bí mật gì với anh chứ, người em thích rất lâu rất lâu không phải là anh sao? Khương Thuỷ Lê, lúc này rồi, em còn muốn tỏ tình với anh. Thích anh đến như vậy sao.

Khương Thuỷ Lê: …]