Chương 7: Cố Thanh Châu Phát Hiện, Người Mà Khương Thuỷ Lê Vẫn Luôn Thích Là Tưởng Khanh

Cái đầu nhỏ này của anh lợi hại thật, cái này mà cũng nghĩ đến được?

Công ty của Khương Thuỷ Lê có nhiều nữ hơn, nam cũng có, nhưng đa số đều là mấy thanh niên suốt ngày nằm nhà đọc truyện tranh.

Vậy mà cô cũng nhìn trúng.

Khương Thuỷ Lê không nói gì, Cố Thanh Châu nhìn dáng vẻ không nói gì của cô, còn tưởng thật sự là như vậy, cô lén có người khác ở bên ngoài rồi.

Cố Thanh Châu tức giận đang muốn cầm đao chém người rồi.

"Cô nɠɵạı ŧìиɧ với đồng nghiệp nam của cô rồi đúng không? Khương Thuỷ Lê, cô không làm tôi thất vọng, là ai? Bây giờ tôi sẽ đi gϊếŧ thằng đấy."

Khương Thuỷ Lê thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của anh thì bị dọa sợ, không ngờ phản ứng của anh lại kịch liệt như vậy, theo lý mà nói thì hai người không phải vẫn luôn rất hoà bình sao?

Cô giữ Cố Thanh Châu lại, ngăn cản anh nghĩ linh tinh:

"Không phải, Cố Thanh Châu, không phải là như anh nghĩ, không phải là tôi nɠɵạı ŧìиɧ với đồng nghiệp, tôi không có ở bên đồng nghiệp, lúc trước tôi ở bên anh, là vì tôi không thể ở bên người mình thích, tôi nghiêm túc đấy, lúc trước anh ấy có bạn gái rồi, tôi không thể ở bên anh ấy, vừa hay anh nói thích tôi, cho nên tôi mới ở bên anh, nhưng gần đây anh ấy chia tay bạn gái rồi, tôi muốn ở bên anh ấy, lúc trước tôi từng nói với anh rồi đấy, tôi có thích một người rất lâu là thật."

"Nhưng người tôi thích không phải là anh, tôi chỉ là miễn cưỡng mà thôi…"

Một câu nói khiến Cố Thanh Châu không nói được gì nữa rồi, thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Khương Thuỷ Lê, không giống như đang lừa anh, cho nên thật sự là như cô nói.

Ban đầu ở bên anh là vì không thể theo đuổi được người mình thích, cho nên mới ở bên anh?

Vậy anh là cái gì?

Anh là vật thay thế?

Cố Thanh Châu không tin, sao có thể như vậy?

Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu không thích anh, sao có thể ở bên nhau lâu như vậy, sao có thể lên giường với anh?

Lêи đỉиɦ dưới thân anh lâu như vậy, cuối cùng nói không thích anh?

Cố Thanh Châu căn bản không tin: "Không thể nào, Khương Thuỷ Lê, nhất định là cô lén có người khác ở bên ngoài rồi, cô thay lòng rồi, không muốn ở bên tôi nữa, mới dùng cái cớ vụng về như vậy, ban đầu cô theo đuổi tôi lâu như vậy, không phải là cô rất thích tôi sao? Sao có thể là miễn cưỡng với tôi chứ!"

Khương Thuỷ Lê thấy dáng vẻ của anh bây giờ vẫn tự tin như vậy, bị anh làm cho phiền chết được, không nhịn nổi mà trực tiếp nói ra sự thật:

"Cố Thanh Châu, nếu anh đã nói như vậy, vậy tôi sẽ nói sự thật cho anh biết, ban đầu người tôi theo đuổi không phải là anh, tôi theo đuổi người khác, đó là do anh vẫn luôn tự mình đa tình, nghĩ rằng người tôi theo đuổi là anh, tôi có cách gì được?"

"Còn có đồng hồ hôm qua anh đeo, không phải là quà sinh nhật tôi tặng cho anh, là quà sinh nhật tôi tặng cho anh ấy, là do anh tự đa tình. Tưởng thành là quà sinh nhật tôi tặng anh, nó không dành cho anh đâu…"

Một câu nói như là sét đánh ngang tai vậy, khiến cho Cố Thanh Châu gần như hoàn toàn không nói ra được gì nữa rồi.

Anh sắp không hít thở nổi nữa rồi, cảm giác khó chịu như là bị người khác bóp cổ vậy.

Ban đầu, người Khương Thuỷ Lê thích không phải là anh, là anh tự đa tình?



Khương Thuỷ Lê cảm thấy hai người ở cạnh nhau quá ngượng ngùng, liền nhanh chóng đi làm, bây giờ cô đã chia tay Cố Thanh Châu, vẫn là có chút không quen lắm, dù sao ở bên nhau nhiều năm như vậy, có cảm giác ỷ lại rồi, chia tay đúng là có chút khó chịu, nhưng trong tim cô vẫn luôn có Tưởng Khanh, không có được anh ấy thì tiếc nuối trong lòng, muốn thử cùng với anh ấy, nếu không thì cô sẽ hối hận.

Người mình yêu nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn có cái gai.

Khương Thuỷ Lê đợi đến thời gian ăn trưa, đi đến trung tâm mua sắm sang trọng ở gần đây cùng với đồng nghiệp, lại mua cái đồng hồ đó.

Hôm qua đồng hồ của cô bị Cố Thanh Châu giành lấy rồi, bây giờ muốn mua cái mới cho Tưởng Khanh.

Cô vốn muốn tặng cho anh ấy món quà khác, nhưng anh ấy nói muốn món quà này, chính là cái đồng hồ này, tại vì rất thích, cho nên cô cũng không quan tâm nữa.

Cũng không phải là chỉ Cố Thanh Châu mới có thể có đồng hồ.

Cái đồng hồ này hơn 350 triệu, lúc trước cô tiêu kế hoạch cả nửa năm, thêm cả tiền lương đã tích trữ rất lâu và cả tiền lì xì được phát lúc năm mới có thể mua được, bây giờ trên người cô không còn tiền để mua thêm cái nữa, cho nên cô chỉ có thể dùng thẻ thanh toán liên kết của Cố Thanh Châu.

Dù sao cũng là hôm qua Cố Thanh Châu tự đa tình lấy đồng hồ, cứ xem như là tự anh mua đi, sau đó lấy tiền của anh mua thêm cái nữa, xem như là Cố Thanh Châu trả lại cho cô.



Nghĩ như vậy, Khương Thuỷ Lê yên tâm thoải mái rồi.

Khương Thuỷ Lê mua cái đồng hồ này, buổi chiều lúc tan làm nóng lòng hỏi Tưởng Khanh, sau khi tan làm có thời gian rảnh có thể ra ngoài ăn một bữa cơm không, bây giờ anh ấy đang trong trạng thái thất tình, cho nên nhân lúc mà trống rỗng mà tiến vào chắc là có thể. Bên đó rất nhanh đã trả lời nói có thời gian rảnh, có thể ăn cơm, là đi ăn cùng với cô và Cố Thanh Châu sao?

Nhiều năm như vậy, sau khi cô ở bên Cố Thanh Châu, tất nhiên xem anh như bạn bè rồi, nhiều năm như vậy vẫn luôn là quan hệ bạn bè.

Nhưng Tưởng Khanh vẫn đang đắn đo với tố cáo giữa hai người, cơ bản hai người không có lúc ở chung bí mật, vì là bạn gái của bạn bè, lúc ở chung đều là đem theo Cố Thanh Châu.

Khương Thuỷ Lê nói không phải, chỉ là cô đi ăn với anh ấy, muốn tặng quà sinh nhật cho anh ấy, Tưởng Khanh nghĩ rằng dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chắc không có vấn đề gì đâu, nên ra ngoài đi ăn với cô rồi, buổi tối hẹn ở một nhà hàng món âu, công ty của anh ấy ở ngay gần đấy, cho nên sau khi tan làm liền qua đó.

Bây giờ Khương Thuỷ Lê và anh ấy đều không có bạn trai bạn gái, cho nên khá là thả lỏng, không cần để ý đến ai.

Tưởng Khanh gần đây trông có vẻ tiều tuỵ, chắc có lẽ là do chia tay, cho nên người gầy yếu đi không ít, đôi mắt cũng vô thần.

Tưởng Khanh vẫn rất dịu dàng, lấy menu gọi món cho cô.

Khương Thuỷ Lê nhìn anh ấy nói: "Em nghe nói anh với Giản Minh chia tay rồi, vẫn ổn chứ?"

Tưởng Khanh dịu dàng cười nói vẫn ổn.

Khương Thuỷ Lê vốn muốn tỏ tình, nhưng thấy trạng thái bây giờ của anh ấy không đúng lắm, nếu bây giờ tỏ tình, sẽ chỉ khiến cả hai người đều rất ngượng ngùng.

Cho nên lấy quà sinh nhật ra đưa cho anh ấy, nói:

"Lúc trước em thấy anh muốn có đồng hồ của nhãn hiệu này, cho nên tặng quà sinh nhật cho anh, sinh nhật vui vẻ!"

Tưởng Khanh nhận được món quà này thì rất vui mừng, cười cười, đeo lên trước mặt cô, nói:

"Anh rất thích."

Khương Thuỷ Lê nghe thế thì rất vui mừng, ăn cơm với anh ấy xong, Tưởng Khanh vốn muốn đưa cô về, nhưng đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Châu, bảo anh ấy ra ngoài một chuyến.

Tưởng Khanh không đưa Khương Thuỷ Lê về được, đặt xe cho cô về.

Khương Thuỷ Lê nghĩ đến chuyện buổi sáng nói chia tay với Cố Thanh Châu, cũng không biết bây giờ anh có đang ở nhà không, cô phải đi về, trả chìa khoá lại cho anh rồi thì hai người sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

Nhưng cũng không biết người đó đang làm gì, nhắn rất nhiều tin cho anh, nhưng anh lại không để ý.



Sau đó Tưởng Khanh đi đến quán bar, Cố Thanh Châu đang ăn lê ở đó.

Tưởng Khanh nhìn thấy dáng vẻ mất đi lý trí của anh, bị anh chọc cười, không cần nghĩ cũng biết anh có xung đột với Khương Thuỷ Lê rồi, con người anh, có cái bệnh là, mỗi lần cãi nhau với Khương Thuỷ Lê đều thích ăn lê.

Lần nào cũng là như thế này, anh không vui thì sẽ ăn lê để trút giận.

"Khương Thuỷ Lê lại chọc cho cậu không vui rồi à? Cậu ăn nhiều lê như vậy làm gì, cả cái bàn này đều là lê."

Anh đã đến được một lúc rồi, mua một đống lê, đều cắn một miếng, cả bàn đều là quả lê đã bị cắn một miếng.

Steve Jobs nhìn thấy còn bị sốc.

Thật giống với quả táo bị ông ấy cắn một miếng.

Nghe thấy câu nói của Tưởng Khanh, anh cười khổ:

"Đây nào phải là chọc cho tôi tức giận chứ, Khương Thuỷ Lê lợi hại lắm, nếu là khiến tôi tức giận thì còn tốt, em ấy là nói muốn chia tay tôi, cậu nói xem Khương Thuỷ Lê có phải là có bệnh hay không? Em ấy nói với tôi người lúc trước em ấy thích không phải là tôi, người em ấy theo đuổi cũng không phải là tôi, chẳng qua chỉ là miễn cưỡng ở bên tôi, bây giờ em ấy nói chia tay với tôi."

Tưởng Khanh nghe vậy thì không ngờ đến, dù sao hôm qua anh còn đang vui vẻ mà chia sẻ trong hội, nói hai người bọn họ sắp kết hôn rồi, sao hôm nay lại chia tay? Có phải là gần đây có sở thích chia tay không?

"Có phải là hai bọn cậu có mâu thuẫn gì không? Tối nay lúc tôi đi ăn với em ấy, cũng đâu có thấy em ấy có chỗ nào không đúng, có phải là cậu chọc cho em ấy giận rồi không, cậu chọc cho em ấy giận, thì dỗ đàn em ấy."

Cố Thanh Châu nghi ngờ: "Tối nay hai người ăn cơm cùng nhau?"



Tưởng Khanh vỗ vỗ vai anh, lộ ra đồng hồ trên tay, anh ấy an ủi anh, nói: "Đúng vậy, Khương Thuỷ Lê tặng cho tôi quà sinh nhật."

Cố Thanh Châu lập tức nhìn thấy đồng hồ đeo trên tay anh ấy, cái đồng hồ này không phải là y hệt cái đồng hồ của anh sao? Trước đó anh ấy không có cái đồng hồ này.

Cho nên cái đồng hồ này là hôm nay có?

"Cái đồng hồ này của cậu là Khương Thuỷ Lê tặng cậu à?"

"Đúng vậy, cậu biết nó à? Tối nay em ấy tặng cho tôi đấy, nói là quà sinh nhật."

Cố Thanh Châu nghe thế thì bị tức đến mức cười, nhớ đến trưa nay anh nhận được tin nhắn trả tiền thanh toán thân mật, anh nhìn một cái, tiêu của anh hơn 350 triệu, vốn dĩ còn tưởng là cô mua túi xách gì đó, anh còn khá vui, bởi vì nói chia tay gì đó, mà còn bí mật tiêu tiền thanh toán thân mật của anh, nói rõ là cũng không phải muốn chia tay, có thể cũng là vì tức giận nên mới nói như vậy.

Anh lại nghĩ thêm, sao lại chọc giận Khương Thuỷ Lê rồi, có phải là dỗ dành là được rồi không.

Nhưng nghe thấy câu này, rút điện thoại ra mở thanh toán thân mật ra, xem xem đối phương đã mua cái gì. Cực kì tốt, chính là giá tiền của đồng hồ.

Rất tốt, Khương Thuỷ Lê tiêu tiền của anh, tặng quà sinh nhật cho bạn tốt của anh.

Còn là đồng hồ màu xanh lá.

Đầu của Cố Thanh Châu nổi một cú sốc, đột nhiên ngay khoảnh khắc này dường như hiểu ra được gì đó, nhìn người trước mặt, ánh mắt trầm xuống.

Khương Thuỷ Lê nói, đồng hồ là tặng cho người cô thích, hơn nữa người cô thích ban đầu không phải là anh, bởi vì người cô thích có bạn gái rồi, chỉ có thể miễn cưỡng ở bên anh.

Nhưng gần đây người cô thích chia tay rồi, cho nên cô muốn ở bên người cô thích, nên mới chia tay anh.

Nói như vậy thì, điểm nào cũng đúng, người Khương Thuỷ Lê thích, là Tưởng Khanh?

Người anh em tốt hơn 10 năm của anh?

Giây trước Tưởng Khanh còn đang an ủi Cố Thanh Châu, giây sau liền bị Cố Thanh Châu đè xuống ghế sô pha đấm vào mặt, anh phát điên rồi:

"Tưởng Khanh, tôi con mẹ nó đấm chết cậu, cậu giở trò với người phụ nữ của tôi!"



Khương Thuỷ Lê từ sau đại hội thể thao trường học lần trước bị bẽ mặt, thì không dám đến bên lớp 12 đó nữa, bởi vì thật sự là quá nhục nhã rồi. Tỏ tình sai người thì đã thôi đi, bây giờ cả trường đều biết cô không biết liêm sỉ theo đuổi Cố Thanh Châu rồi.

Cố Thanh Châu còn từ chối trực tiếp cô, cô vì là con gái, do dễ ngại ngùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể trốn đi thôi.

Cứ như vậy mà trốn cả một tuần lễ, xảy ra chuyện lớn.

Nói là Tưởng Khanh lớp 12 bị tai nạn xe hơi, bây giờ cần truyền máu khẩn cấp, hỏi bọn họ xem có bạn học nào có nhóm máu phù hợp không. Nếu bằng lòng truyền máu thì đi bệnh viện, giúp đỡ bạn học, giáo viên nói nhóm máu.

Khương Thuỷ Lê vừa nghe thấy, đây chẳng phải là nhóm máu của mình hay sao? Cơ hội tốt như vậy có thể giúp đỡ nam thần, hơn nữa cô không muốn thấy nam thần xảy ra chuyện gì, lập tức nói với giáo viên là nhóm máu của mình phù hợp, có thể cùng giáo viên đi truyền máu.

Giáo viên đưa cô đến bệnh viện, Khương Thuỷ Lê sợ Tưởng Khanh có chuyện gì, nói với y tá:

"Chị gái y tá ơi, cho dù cần phải rút ra bao nhiêu máu, chị cứu tuỳ ý rút bao nhiêu máu, em đều có thể cho, chủ yếu nhất là anh ấy đừng có chuyện gì."

……

Vở kịch nhỏ:

【Lễ Noel năm thứ hai sau khi Khương Thuỷ Lê và Cố Thanh Châu ở bên nhau, cô muốn đan khăn quàng cổ cho nam thần.

Lúc đó cô đang học lớp 12, tối nào cũng đều thức khuya đan khăn quàng cổ, nghĩ rằng khi đến lễ Noel có thể đeo lên cho Tưởng Khanh, hôm đó đưa khăn quàng cổ của nam cho Cố Thanh Châu, hi vọng anh có thể đưa khăn quàng cổ cho Tưởng Khanh, nhưng nếu không có quà cho anh thì không tốt lắm, nên tùy ý đến căn tin mua một tấm thiệp chúc mừng một tệ, tặng cho Cố Thanh Châu.

Bảo anh đưa khăn quàng cổ cho Tưởng Khanh, như vậy thì Cố Thanh Châu cũng có quà Noel.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Châu đeo khăn quàng cổ, còn tấm thiệp chúc mừng một tệ thì đưa cho Tưởng Khanh: Đây là tấm thiệp chúc mừng Khương Thuỷ Lê tặng cho cậu. Khăn quàng cổ của tôi là Khương Thuỷ Lê đan cho tôi đấy, nghe nói là đan cả tháng, ấm thật.】

......

Bần tăng: Mọi người nghĩ, xảy ra cơ sự này là lỗi của ai? Khương Thủy Lê hay Cố Thanh Châu, hay là cả hai?