Chương 8: Cố Thanh Châu Nói Lời Chia Tay Với Khương Thuỷ Lê: Là Anh Không Cần Em Nữa!

Y tá sắp bị đứa trẻ này làm cho cảm động phát khóc, quả nhiên tình yêu thầm lặng thời kì học sinh đúng là rất ngọt ngào, y tá rút máu cho cô.

Khương Thuỷ Lê nghĩ, chuyện tốt như vậy sao có thể không để nam thần biết chứ, khi cô rời đi, còn dặn đi dặn lại chị y tá:

"Chị gái y tá, chị nhất định phải nói cho người được em hiến máu kia, nói là em hiến máu cho anh ấy đấy. Nhất định phải nói sao cho thật nghiêm trọng thật nghiêm trọng, nói đến mức em cực kì tốt! Biết không?"

Y tá nghe vậy, hiểu là có ý gì, cho nên gật đầu đảm bảo với cô, sẽ giúp cô một tay.

Khương Thuỷ Lê vô cùng yên tâm, tuy phải hiến không ít máu, nhưng vẫn vui vẻ đi về, bây giờ vì đang chữa bệnh nên vẫn chưa thể gặp nam thần, không phải là người nhà thì không được gặp.

Cô cảm thấy không sao cả, bây giờ không phải người nhà, nhưng về sau sẽ phải thôi. Cân nặng của cô khá nhẹ, sau khi hiến máu xong thì cứ luôn cảm thấy chóng mặt, về uống nước đường đỏ, ăn gan lợn các loại cả nửa tháng, mới coi như được sống lại.

Cô cảm thấy tất cả đều rất xứng đáng, bởi vì máu chảy trong người nam thần chính là máu của mình, sau này không phải là bị mình ăn sạch hay sao?

Cứ như vậy đến nửa tháng sau, giáo viên nói có thể đi thăm bệnh.

Cuối tuần cô liền vội vã chạy đến bệnh viện thăm Tưởng Khanh.



Bệnh viện.

Sau nửa tháng thì cuối cùng Cố Thanh Châu cũng hồi máu lại, bây giờ cơ thể không có vấn đề lớn gì, y tá đi vào làm kiểm tra sức khỏe thông thường cho anh, cảm thấy cơ thể anh hồi phục rất tốt.

Dù sao lúc xảy ra tai nạn xe anh bị thương nghiêm trọng nhất, bởi vì xe là do anh lái, bạn của anh thì không sao cả.

Hai người Tưởng Khanh và Cố Thanh Châu đều được đưa đến bệnh viện cùng một ngày, cả hai đều bị tai nạn xe.

Tưởng Khanh không xảy ra chuyện gì lớn, bởi kho máu của bệnh viện có sẵn nhóm máu của anh ấy,cho nên khi được đưa đến thì nhanh chóng được cứu chữa, về phần Cố Thanh Châu, phải đợi rất lâu mới đợi được một bạn học đến.

Y tá làm kiểm tra cho anh, nhớ đến lời căn dặn của cô gái lần trước nói với mình, thấy trạng thái tinh thần của Cố Thanh Châu rất tốt, nói với anh:

"Cô gái nhỏ lần trước truyền máu cho em là bạn gái của em nhỉ, cô bé đúng là dũng cảm thật đấy, truyền máu cho em, nói với chị là muốn lấy bao nhiêu máu cũng không sao cả, chỉ cần em có thể khoẻ lại là được, vừa khóc vừa lo lắng cho em, cô gái tốt như vậy đã không còn nhiều nữa rồi, nhất định phải trân trọng đó nha."

Cố Thanh Châu nghe thế thì ngây người ra một lúc, không ngờ còn có người như vậy, cũng không biết là ai?

"Em không có bạn gái, cô ấy lo lắng phát khóc luôn ạ? Cô ấy tên gì vậy?"

"Vậy mà lại không phải là bạn gái của em, dáng vẻ lo lắng đó, chị còn tưởng là bạn gái em chứ, nhưng nếu không phải là bạn gái của em, vậy nhất định là cô gái yêu thầm em, người ta rất thích em, em ấy tên Khương Thuỷ Lê!"

Cố Thanh Châu hoàn toàn ngu người, không ngờ lại là cô.

Y tá thêm mắm thêm muối một phen khiến Cố Thanh Châu bị sốc, không ngờ cô lại thích anh đến mức này.

Bằng lòng vì anh mà làm nhiều đến thế, ngay cả rút hết máu cũng không ngần ngại.

Khoảnh khắc đó, đáy lòng Cố Thanh Châu bất chợt rung động.

Cũng không biết có phải là vì Khương Thuỷ Lê hiến máu cho anh, do trong người anh có máu của cô, cho nên anh mới cảm thấy, hình như Khương Thuỷ Lê cũng không đến nỗi nào.

Thích anh như vậy, có thể hiến máu cho anh, rút bao nhiêu máu cũng được, đây là tình yêu khắc sâu tận xương tuỷ rồi.

Đang nghĩ như vậy, Cố Thanh Châu ngước mắt đã nhìn thấy Khương Thuỷ Lê, cô ôm hoa tươi đến thăm Tưởng Khanh.

Hỏi y tá thì biết là ở phòng bệnh 102, lúc đi qua phòng 101, cô nhìn thấu Cố Thanh Châu.

Cảm thấy thật là xui xẻo!

Sao anh cũng ở đây?

Điều trị bệnh trĩ à? Hay là đến lúc phải cắt bao qυყ đầυ?

Khương Thuỷ Lê vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy xui xẻo, nhanh chóng đi tìm Tưởng Khanh phòng bên cạnh, nhưng lại bị Cố Thanh Châu gọi giật lại:

"Khương Thuỷ Lê, em quay lại cho anh, anh ở đây, em có ngốc không vậy, số phòng cũng nhìn nhầm được?"

Khương Thuỷ Lê: "..."

Cô còn chưa đi đến phòng bệnh bên cạnh thì đã bị Cố Thanh Châu tóm lấy cổ áo xách đi.

Cố Thanh Châu nghĩ là tuy rằng không liên quan tới cô, nhưng nói thế nào cũng là cô cứu mạng mình, phải cảm ơn cô đàng hoàng một phen, đưa cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh.



Khương Thuỷ Lê cảm thấy anh đang làm lãng phí thời gian của mình, cô phải mau chóng đi gặp nam thần đây, vừa muốn nói chuyện với anh đã nghe thấy anh nói cảm ơn.

"Cảm ơn em lần trước đã hiến máu cho anh, anh không sao nữa rồi."

Khương Thuỷ Lê nghe thấy thế thì lời nói đến miệng đột nhiên nghen trở lại:

"Anh nói như vậy là có ý gì? Lần trước em hiến máu cho anh?"

Cố Thanh Châu: "Đúng vậy, em còn muốn giấu anh, không nói cho anh biết, để tự anh cảm động? Cái mạng này của anh có thể trở về, đều nhờ em hiến máu."

Khương Thuỷ Lê: "... Không phải Tưởng Khanh cũng xảy ra chuyện sao?"

Cố Thanh Châu: "Cậu ấy đi cùng một chiếc xe với anh, hôm cậu ấy xảy ra chuyện đã được cấp cứu rồi, bệnh viện có nhóm máu phù hợp với cậu ấy, không có của anh."

Khương Thuỷ Lê nghe vậy thì dở khóc dở cười, cho nên, cô ăn gan lợn cả nửa tháng, tự cảm động mình, mơ tưởng về tương lai tốt đẹp với nam thần, kết quả là làm áo cưới cho Cố Thanh Châu.

Máu của cô ở trong người của Cố Thanh Châu.

Cố Thanh Châu nhìn hoa trên tay cô, có lẽ là để tặng cho anh, anh cướp lấy hoa nói:

"Em biết anh thích hoa hướng dương?"

Khương Thuỷ Lê: "..."

Không biết, cô chỉ thấy hoa này tiện nhất.

Khương Thuỷ Lê còn đang căm giận máu mình đã hiến, sao lại cho Cố Thanh Châu chứ.

Cô muốn giải thích rõ ràng cho Cố Thanh Châu, ngước mắt lên đã nhìn thấy Tưởng Khanh và Giản Minh đang hôn nhau trong phòng bệnh 102.

Cái ghế bọn họ ngồi đối diện với phòng bệnh bên cạnh, Khương Thuỷ Lê ngước mắt lên là thấy, sau đó thì ngây ra.

Không phải đã nói là không có quan hệ gì hay sao?

Không phải đã nói chỉ là bạn bè thôi sao?

Sao lại hôn nhau rồi…

Còn là hôn kiểu Pháp không nỡ tách rời, dáng vẻ vội vã đó của Tưởng Khanh cô có mù cũng nhìn ra được.

Khương Thuỷ Lê ngay lập tức cảm thấy đau lòng khó nhịn, như là bị dao đâm trúng, hỏi Cố Thanh Châu:

"Bọn họ có quan hệ gì vậy? Không phải là bạn bè sao?"

"Bạn bè gì chứ, hai cậu ấy là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một năm trước đã ở bên nhau rồi, chỉ là mọi người tưởng là bạn bè mà thôi."

Vậy là nam thần của cô có bạn gái rồi, hai người họ đang yêu nhau.

Có vẻ Tưởng Khanh rất thích Giản Minh, lúc trước Khương Thuỷ Lê mạnh mẽ như vậy, là vì tưởng Tưởng Khanh còn đang độc thân, mình vẫn còn có cơ hội, nhưng bây giờ nghĩ…

Căn bản là không thể nào, anh ấy có bạn gái rồi, đừng nói Tưởng Khanh có bạn gái nên sẽ không thích cô, anh ấy có bạn gái thì cô không thể tiếp tục theo đuổi anh nữa, nếu không cô chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.

Khương Thuỷ Lê cảm thấy bây giờ thật sự rất khó chịu, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô cũng không muốn khóc, chỉ là chảy xuống từng chút từng chút.

Cố Thanh Châu nhìn dáng vẻ khóc của cô thì bị doạ, sao cô lại khóc rồi…

Vì lo cho anh, nên khóc?

Anh chưa từng dỗ con gái, không biết nên dỗ như thế nào, nên nói:

"Khương Thuỷ Lê, em không cần phải buồn như vậy, em lo lắng cho anh như vậy làm gì? Còn khóc nữa chứ? Bác sĩ đã nói anh không sao rồi, sống rất tốt, sẽ không có di chứng sau này, em đừng khóc nữa."

Khương Thuỷ Lê: "..."

Huhuhu, cô muốn chia một nửa tự ti cho Cố Thanh Châu quá.



Khương Thuỷ Lê ăn cơm xong thì đến nhà Cố Thanh Châu để thu dọn đồ đạc, nói đến cũng kì lạ, tối hôm nay anh không bắt máy, về nhà liệu có gặp anh không.



Ngay lúc đồ đạc của mình thu dọn sắp xong, thì nhận được cuộc gọi.

Là bạn của cả hai người họ gọi điện thoại đến, nói Cố Thanh Châu và Tưởng Khanh đánh nhau, cũng không biết là tình huống như thế nào, bên nào cũng đều không bỏ qua cho nhau, đánh nhau trong quán bar, đánh đến mức mặt mũi bầm dập, bảo cô mau chóng đi xem một lát, đưa Cố Thanh Châu về.

Khương Thuỷ Lê nghe thấy vậy thì thấy không đúng lắm, hai người bọn họ là anh em tốt mặc cùng một cái quần từ nhỏ, mắt cũng chưa từng đỏ. Sao có thể đánh nhau ghê gớm như vậy.

Chắc không phải là Cố Thanh Châu phát hiện ra gì đó rồi chứ, cô rất sợ, buông đồ vật trên tay xuống, lập tức gọi xe đến quán bar.

Khương Thuỷ Lê đến quán bar xem, hai người bọn họ vẫn đang đánh nhau, Tưởng Khanh cũng không biết tại sao anh đột nhiên phát điên lên, nói là anh ấy giành Khương Thuỷ Lê với anh, anh ấy cũng bối rối, bị đấm vài cái xong thì xác định là anh nghiêm túc, anh ấy cũng bắt đầu phản kích, không thể để bị đánh oan.

Khương Thuỷ Lê đến tách bọn họ ra, kéo lấy Cố Thanh Châu:

"Cố Thanh Châu, anh làm gì vậy? Anh đánh anh ấy làm gì?"

Cố Thanh Châu bị kéo ra, thấy dáng vẻ bênh vực Tưởng Khanh của Khương Thuỷ Lê, giận đến mức đỏ mắt:

"Khương Thuỷ Lê, tôi đánh nhau với cậu ấy, em bênh vực cậu ấy? Em tưởng tôi không biết à? Em nói với tôi người em thích là cậu ấy, em lừa gạt tôi nhiều năm như vậy."

Tưởng Khanh bị đánh cho khóe miệng sưng phù, chảy cả máu, nghe vậy thì cũng ngây người, anh ấy không biết người Khương Thuỷ Lê thích là mình…

Là thật sao?

Khương Thuỷ Lê chưa nghĩ đến sẽ lấy loại phương thức này để thừa nhận người mình thích, nhưng nhìn ánh mắt của hai người bọn họ, cô liền thẳng thắn nói:

"Đúng vậy, không sai, tôi thích anh ấy, nhiều năm như vậy rồi người tôi vẫn luôn thích là anh ấy, lúc trước là anh hiểu nhầm, người tôi vẫn luôn yêu thầm là anh ấy, từ khi học cấp 3 đã bắt đầu yêu thầm anh ấy rồi, vừa ý chưa?"

Tưởng Khanh cũng ngu người, chẳng trách ban nãy bị đánh hung hăng như vậy, anh ấy đột nhiên cảm thấy mình không bị anh đánh tới mức gãy xương, Cố Thanh Châu còn coi như là… tốt bụng?

Ở hiện trường có vài người là bạn bè chung của bọn họ, nghe vậy thì cũng chết lặng, dù sao thì nhiều năm nhìn bọn họ đi đến như vậy, còn tưởng ngọt ngào, kết quả lại chỉ là hiểu nhầm?

Khương Thuỷ Lê với Cố Thanh Châu ở bên nhau lâu như vậy, kết quả, người cô thích lại là Tưởng Khanh…

Đây là… bị cắm sừng mà.

Lúc này Cố Thanh Châu cũng cảm thấy mất mặt, cái sừng này còn là bản thân tự cắm lên đầu, anh nghĩ đến gì đó, kéo lấy cánh tay của Khương Thuỷ Lê hỏi:

"Sau đó em đồng ý ở bên tôi, chính là vì để tiếp cận cậu ấy, ở bên tôi thì có thể có lý do để gặp cậu ấy, đúng không."

Khương Thuỷ Lê không nói gì, quả thực là như vậy, lúc đầu cô cũng có có chút ý riêng.

Cố Thanh Châu nhìn dáng vẻ cô im lặng thừa nhận, tức giận đến mức cười lạnh, sau đó nhìn Tưởng Khanh một cái rồi đi, Khương Thuỷ Lê sợ anh làm ra chuyện ngốc gì, nhanh chóng theo đi ra ngoài.



Cố Thanh Châu về đến nhà, thấy dáng vẻ vội vàng thu dọn đồ đạc của Khương Thuỷ Lê, cảm thấy trái tim đau nhói, đau đến mức anh sắp không thở nổi, trước giờ chưa từng khó chịu như vậy.

Anh tức đến mức sắp khóc nén nổi nước mắt, đôi mắt đỏ lên, Khương Thuỷ Lê đi theo về, Cố Thanh Châu nghe thấy tiếng, đem vali của cô và cả cô ra ngoài:

"Khương Thuỷ Lê, em đúng là đồ lừa gạt, đồ lừa gạt đã lừa tôi nhiều năm như vậy, không phải em muốn ở bên Tưởng Khanh sao? Em thích cậu ấy như vậy, thì em đi đến bên cậu ấy đi, không phải là em chia tay tôi, là tôi chia tay em, tôi không cần em nữa, em đi ngay cho tôi."

……

Vở kịch nhỏ:

[Cố Thanh Châu: Em cút đi!

Khương Thuỷ Lê: Còn có chuyện tốt như vậy à?

Chuồn thôi chuồn thôi.

Một phút sau, Cố Thanh Châu hối hận: Khương Thuỷ Lê, em mau về đi! ]



[Hôm nay Khương Thuỷ Lê và Cố Thanh Châu cùng đi dạo siêu thị, lúc thanh toán ở phía trước còn có rất nhiều người, cho nên Khương Thuỷ Lê chọn kẹo trên bàn thanh toán, rất nhiều kẹo, không biết nên mua cái nào.

Cố Thanh Châu thấy dáng vẻ gây rắc rối của cô, trực tiếp lấy:

"Chọn bαo ©αo sυ mà cũng chọn lâu như vậy, em thích nhãn hiệu gì em còn không biết à? To nhất, siêu mỏng là được rồi.

Khương Thuỷ Lê: …】