Chương 10: May mắn

Nam Dương huyện thành

- Mã An Trương Long, thôn chúng ta bây giờ có thể thu nạp thêm 100-150 người. Nhiệm vụ của bây giờ là lôi kéo người gia nhập vào thôn của chúng ta. Đương nhân số lượng không cần gấp gáp, nhân phẩm chắc chắn phải coi được... Ai làm được nhiệm vụ này?

Bởi vì thời gian x10 sản lượng có hạn, cho lên ngay buổi sáng ngày hôm sau khi thiết lập thư ký thôn trang, Lâm Thiên đã dẫn theo Mã An Trương Long đi tới Nam Dương huyện thành.

3 người lần này đều là cưỡi ngựa, cho lên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Trong buổi sáng thì đã đến nơi.

Vào trong thành, Lâm Thiên liền cùng Mã An Trương Long hai người nói ra yêu cầu của mình.

- Thôn trưởng , ta có thể . Ta ở trong huyện thành này mấy năm, huyện thành cả ngàn người ăn mày... Chỉ cần thuyết phục một chút, tin tưởng sẽ không có ai không muốn đến thôn của chúng ta.

- Thôn trưởng, ta Trương Long trước đó cũng quen với không ít người cùng khổ ở tầng chót. Tạm không nói đến Mã huynh trong miệng những người ăn mày, những người ta quen đã thừa đủ số lượng.... Bọn họ rất khỏe mạnh, bản tính cũng là đôn hậu...

Mã An cùng Trương Long lần lượt tự tin mà xung phong nhận việc.

Lâm Thiên mỉm cười nhìn xem hai người, nói:

- Chuyện này liền giao cho 2 người các ngươi a. Các ngươi tự bàn bạc với nhau. Chúng ta sau đó gặp nhau ở ngoài cổng thành trước 3 giờ chiều.

- Thôn trưởng....

- Thế nào?

- Thôn trưởng, ngươi đi một mình có an toàn không a?

- Trong huyện thành có quan binh đâu, sẽ không có người gây sự. Hơn nữa ta gặp chuyện là sẽ biết chạy. Đừng suy nghĩ nhiều, đi a. Đi sớm về sớm.

3 người sau đó tách ra hai hướng.

Lâm Thiên thì đi tới chợ đen đội lốp cửa hàng bán nông cụ trước đó.

Có thể là do lần trước tiêu phí, chủ tiệm lão bản nhìn thấy Lâm Thiên đi vào thì liền niềm nở đón tiếp.

Trò chuyện vài câu sau, gặp trong tiệm không có người khác Lâm Thiên liền trực tiếp nói:

- Lão bản, ta muốn một tấm bản vẽ chuồng ngựa cao cấp hơn lần trước . Một người kiến trúc sư chuyên nghiệp trở nên.

Chủ tiệm lão bản nghe vậy thì mỉm cười tủm tỉm:

- Khách quan, bản vẽ chuồng ngựa có cỡ trung cùng loại lớn. Giá cả liền là 2 lượng bạc cùng 5 lượng bạc. Kiến trúc sư chuyên nghiệp giá 5 lượng, tinh anh 50 lượng.

Không thể không nói, thân là người bán hàng, chủ tiệm lão bản đã nhớ giá cả toàn bộ.

- 50 lượng?

Lâm Thiên nghe báo giá của kiến trúc sư tinh anh thì không khỏi kinh ngạc:

- Kiến trúc sư giá cao như vậy?

- Khách quan, không phải chỉ kiến trúc sư. Bất kỳ nghề nghiệp nào có tinh anh năng lực giá cả đều rất cao. Nguyên nhân là bởi vì nghề nghiệp tinh anh rất khó đào tạo được.

- Đây cũng quá cao a.

Lắc lắc đầu, Lâm Thiên liền làm ra lựa chọn

- Ta muốn một tấm bản vẽ chuồng ngựa loại trung. 1 tên kiến trúc sư chuyên nghiệp.

- 7 lượng bạc a khách quan.

- Lão bản, ngựa cái giống như trước đó còn bán sao?

- Hết hàng a khách quan. Ngựa cái loại đó so với ngựa đực còn quý hiếm.

- Thật hết hàng?

Gặp chủ tiệm lão bản chỉ cười cười, Lâm Thiên bĩu bĩu môi nói:

- Lão bản, mở tiệm là đều muốn làm ăn buôn bán a. Hôm nay không bán, ngày mai chưa chắc đã có người mua...

- Khách quan... Bởi vì đã là khách quen.... Ta chỗ này nhiều nhất có thể bán ra 2 con ngựa cái cao cấp. Giá cả liền là 100 lượng.

- 100 lượng quá cao. Ta chỉ có 70 lượng a.

- Khách quan, 70 lượng là không thể bán được. Chúng ta cũng chỉ còn có thể lấy ra 2 con ngựa cái. Lần này bán đi, phải đến năm sau mới lại có hàng.

- 75 lượng thế nào?

- Thật sự không bán được giá này a khách quan.

- Lão bản.... 80 lượng. Ta thực sự chỉ có thể lấy ra 80 lượng.

- Khách quan sau này phải thường xuyên đến ủng hộ tiệm của ta a. Mấy lần buôn bán, chúng ta thực sự là lãi không có bao nhiêu.

- Chắc chắn rồi a lão bản. Tương lai ta có thể sẽ là khách hàng lớn nhất tiệm của ngươi a....

Chủ tiệm sau đó liền đi viết hợp đồng còn Lâm Thiên thì yên tĩnh chờ đợi.

Lần này mua sắm hắn tiêu hao hết 87 lượng bạc. Cơ hồ là tiêu hao sạch tiền bạc của thôn trang.

Bất quá số tiền này bỏ ra thế nhưng vẫn là đáng.

Không nói đến bản vẽ chuồng ngựa cùng với tên kiến trúc sư chuyên nghiệp, 2 con ngựa cái cao cấp qua ngày mai liền để cho thôn trang có thêm 20 con chiến mã...

Đến nỗi thôn trang gần như hết sạch tiền bạc... Chuyện này từ từ sẽ tìm ra phương pháp giải quyết....

.....

Lưu Thanh: Lâm gia thôn thôn dân.

Kiến trúc sư chuyên nghiệp: Có thể đọc hiểu bản vẽ trung cấp , chỉ đạo xây dựng....

Nam Dương huyện thành bên ngoài cổng thành, trong lúc chờ đợi Mã An Trương Long hai người, Lâm Thiên cùng với mới mua được Lưu Thanh trò chuyện tán gẫu.

Người cùng vật đã mua được, ngựa cũng từ doanh trại bên cạnh nhận về. Lúc này chỉ cần Mã An Trương Long hai người làm tốt một chút, như thế chuyến này đi huyện thành Lâm Thiên liền là đạt được mục tiêu, tâm ý viên mãn.

Nói tới Lưu Thanh cũng giống như trước đó được Lâm Thiên mua mấy người. Cũng đều là bị người nhà bỏ rơi, được nhận nuôi rồi lại bị bán đi .... Được truyền dậy nghề nghiệp.

Bởi vì có thiên phú khá cao, cho lên chỉ mới gần 30 tuổi thì đã là kiến trúc sư chuyên nghiệp.

Theo Lưu Thanh trò chuyện tâm sự, Lâm Thiên biết được Lưu Thanh chỉ là còn kém một chút cơ duyên thì sẽ tấn cấp lên thành kiến trúc sư tinh anh.

Này khiến cho hắn cảm thấy vui mừng vì nhận được mầm mống tốt đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.

Kém một chút cơ duyên... Thế nhưng là cơ duyên là gì thì không có ai biết.

- Thôn trưởng, chúng ta không về thôn trang sao?

Có thể là ở một chỗ vô nghĩa quá lâu, lại thêm Lâm Thiên không nói ở chỗ này làm gì... Lưu Thanh sau đó không nhịn được mà hỏi.

- Chưa về thôn được. Chúng ta còn chờ người.

Lâm Thiên lắc lắc đầu

- Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ a?

- Đại khái hơn 3 giờ chiều a thôn trưởng.

Lưu Thanh nhìn xem trên đầu mặt trời vài giây rồi trả lời.

Nghe vậy Lâm Thiên thì gật đầu.

(Kỷ Nguyên) Bên trong cũng không có thiết bị xem giờ như thế giới hiện thực. Lâm Thiên cũng lại không quá biết nhìn mặt trời mặt trăng xác định giờ giấc...

Hắn bình thường đều hỏi người bên cạnh.

Mặc dù đã quá giờ hẹn, thế nhưng Lâm Thiên vẫn là kiên nhẫn chờ đợi.

Tất nhiên, trong lòng cũng là có chút bộp chộp lo lắng.

Mã An cùng Trương Long hai người này võ nghệ không kém a. Xảy ra chuyện gì thì là tổn thất to lớn.

Không biết bao nhiêu lâu sau đó, âm thanh của ngựa chạy lao nhanh từ phía xa truyền lại. Lâm Thiên liếc mắt nhìn xem thì thấy một người cưỡi ngựa phi nhanh trên con đường dẫn vào huyện thành.

Người ngựa dần dần tới gần, vậy mà lại là Mã An.

- Thôn trưởng.

Ngựa dừng chân ở gần trước mặt Lâm Thiên, Mã An từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

- Mã An, ngươi thế nào ở ngoài huyện thành? Trương Long đâu?

- Thôn trưởng, có sự việc bất ngờ để cho ta cùng Trương Long ra khỏi thành. Chuyến này ra khỏi thành thành quả chắc chắn sẽ để cho thôn trưởng bất ngờ.

- A? Không ngại nói trước một chút?

- Thôn trưởng, ta cùng Trương Long thuyết phục được nửa cái thôn trang người gia nhập vào thôn chúng ta. Bọn họ đang chờ ở xa xa phía trước.

- Nửa cái thôn trang?

- Ước chừng gần 200 người a thôn trưởng. Bọn họ là bị sơn tặc bức hϊếp đến phải bỏ thôn mà trốn vào rừng. Trong số bọn họ cũng có không thiếu người có nghề nghiệp trên người. Thợ rèn thợ may, thợ mộc... Gần như mỗi nghề nghiệp đều có.

- Trương Long trước đó ở trong thành bắt gặp một người bạn trong thôn kia vào thành mua lương thực, mới biết được....

- Hai người các ngươi làm tốt lắm. Sau khi về thôn nhất định sẽ có thưởng.

- Cảm tạ thôn trưởng. Chúng ta bây giờ lên đường tới chỗ bọn họ a....

- Đi thôi.

3 người 4 ngựa sau đó liền gấp rút lên đường.

Lưu Thanh là không biết cưỡi ngựa, cho lên Mã An liền xung phong nhận việc cho người cưỡi chung.

Lâm Thiên một mình một ngựa đồng thời cũng dắt theo hai con ngựa cái.

Ước chừng hơn nửa giờ cưỡi ngựa, Lâm Thiên cuối cùng cũng bắt kịp Trương Long cùng đoàn người.

Lúc này Trương Long đã tự chủ trương dẫn đoàn người đi về hướng thôn trang.

Quãng đường về thôn còn xa, đoàn người lại là đi bộ, cho lên tốc độ không thể nào nhanh.

Đuổi kịp sau đó Lâm Thiên cùng đám người mới chào hỏi, hứa hẹn khích lệ động viên một hồi rồi mọi người vui vẻ cùng nhau đi về phía Lâm gia thôn.

Giống như Mã An trước đó nói, Lâm Thiên vừa đi vừa quan sát thông tin của nhóm người, phát hiện ra đến mười mấy người có nghề nghiệp trên người.

Kiến trúc sư, thợ mộc.... Đầu bếp đều đầy đủ.

Thậm chí còn có vài người đã là cấp chuyên nghiệp nghề nghiệp.

Gần 200 người còn là lưu dân... Này quả thực để cho Lâm Thiên cảm thấy hạnh phúc là đến quá đột nhiên.

Người đang ngồi thì có đĩa bánh bự từ trên trời rơi xuống... Cảm giác thực sự là vui sướиɠ không nói ra lời.

Gần 200 người tạo thành một đoàn đi trên đường.

Bởi vì trong đám người có vài người già, Lâm Thiên liền dứt khoát xuống đi bộ nhường ngựa.

Cơ hội thu hoạch hảo cảm, gây dựng hình tượng đến... Hắn tự nhiên là không có lý do bỏ qua.

Mà bởi vì tốc độ di chuyển chậm chạp, cho lên trời đều nhanh tối mịt rồi đám người cũng chưa đến thôn trang.

Đường đất là xuyên qua rừng, buổi tối qua đêm ở trong rừng nhiều thú dữ nguy hiểm... Cho lên mọi người thống nhất di chuyển trong đêm tối. Đốt mảnh gỗ cầm tay lấy ánh sáng để đi chuyển....

Lâm Thiên để Mã An phi ngựa về trước thôn trang thông báo với Lâm Sơn, để người sau chuẩn bị bữa tối cho đoàn người một hồi về thôn.

Lại để cho Trương Long di chuyển đi xuống sau cùng đoàn người, phòng ngừa có người bị bỏ lại....

Buổi sáng khi đi huyện thành Lâm Thiên đã cùng với Lâm Sơn nói chuyện xây thêm nhà dân. Người sau đã nói vận dụng toàn lực, không biết có đủ hay không chỗ ở cho đoàn gần 200 người này.