Chương 2: Tăng nhân khẩu

Ngày thứ 3 trong (Kỷ Nguyên).

Lâm Thiên cùng với 5 người thanh niên trai tráng trong thôn ngồi xe trâu kéo đi về phía huyện thành.

Chuyến đi huyện thành lần này mục đích là buôn bán nông sản trong thôn.

Cũng không có gì đặc biệt, cơ bản chính là bán hoa quả, một chút da lông thú.

(Kỷ Nguyên) Trò chơi này quả thực là khó khăn vô cùng. Ngày hôm trước Lâm Thiên có đăng xuất khỏi game, phát hiện diễn đàn game bên trong cũng là một mảnh kêu rên.

Vốn là buồn bực chán nản Lâm Thiên cũng bởi vì lần đăng xuất khỏi game trước đó mà dấy lên ý trí chiến đấu.

Ít nhất hắn cảm thấy chính mình vẫn còn may mắn hơn một số người.

Lâm gia thôn dù nghèo dù ít người, thế nhưng vẫn còn rất khá so với mặt bằng chung.

Trên diễn đàn có người chơi đăng bài viết nói về thôn trang của mình. Tình cảnh cực kỳ thê thảm...

- Thôn trưởng, ước chừng một giờ nữa chúng ta sẽ đến huyện thành.

- Mọi người cố gắng gia tốc. Buổi tối chúng ta ở trong huyện thành nghỉ ngơi cho an toàn....

Lâm Thiên gật đầu mà nói.

Quãng đường xa xôi lại thêm vì lý do an toàn, theo cùng hắn đi huyện thành là 5 người thanh niên trai tráng có thể nói là có sức chiến đấu cao nhất, mạnh khỏe nhất trong thôn.

(Kỷ Nguyên) Bên trong mọi thứ đều tham chiếu với hiện thực.

50km quãng đường cưỡi xe trâu kéo đi nhưng cũng là từ sáng đến gần tối.

- Đinh! Hệ thống thông báo: Mộ Vũ thôn thôn trưởng Mộ Vũ Mặc hoang da^ʍ vô độ, nhiều lần cưỡng ép con gái nhà lành.... Mộ Vũ thôn thôn dân tập thể vùng lên phản loạn, bắt trói thôn trưởng mang đi huyện thành giao cho quan phủ... Trải qua xét xử, chứng cứ rõ ràng... Thôn trưởng Mộ Vũ Mặc bị giam giữ trong ngục 3 năm, Mộ Vũ thôn tân thôn trưởng từ thôn dân bầu lên....

- Đinh! Hệ thống thông báo: ....

- Đinh! Hệ thống thông báo: ....

Liên tiếp 3 lần hệ thống thông báo vang lên, để cho toàn bộ người chơi (Kỷ Nguyên) đều sửng sốt. Lâm Thiên cũng là không ngoại lệ.

(Kỷ Nguyên) Trò chơi này là vô cùng chân thực. Mọi hành động đều rất thực tế.

Mà bên trong người đều là AI vẽ ra một dạng, cho lên đều rất xinh đẹp. Khó tránh khỏi có người chơi sẽ nảy sinh da^ʍ ý.

Trước đó trên trang chủ game có một bài post nói về vấn đề này.

Người chơi đối với nhân vật trong game có thể làm mọi thứ giống như với người bình thường ở hiện thực. Thậm chí đến cả kết hôn sinh con. Đương nhiên, tiền để là người tình ta nguyện....

Đến nỗi vừa rồi người thôn trưởng kia, bị giam ngục 3 năm cũng chính là 1 năm rưỡi ngoài hiện thực. Này cơ bản chính là giống như khoá nick.

Bởi vì mỗi người chỉ có duy nhất một tài khoản đăng nhập vào (Kỷ Nguyên), cho lên xoá đi lập lại là không thể nào.

(Kỷ Nguyên) Đang vô cùng nóng trên khắp Liên Bang. Bị giam ngục khoảng thời gian này thế nhưng là có nhiều khó chịu....

Ước chừng hơn 1 giờ sau đó, Lâm Thiên nhóm người cuối cùng cũng đến được huyện thành.

Huyện thành tên là Nam Dương huyện, là một huyện thành nhỏ trong vô vàn huyện thành ở (Kỷ Nguyên).

Huyện thành xung quanh được bao phủ bởi thành trì bằng đá. Tường đá dài liên miên, chiều cao ít nhất cũng có 6-7m.

Đi qua cửa thành, Lâm Thiên xem như là lần đầu tiên được chứng kiến xã hội phồn hoa.

Trong thành dòng người nhộn nhịp rộn ràng, có vài phần giống như một khu chợ phiên bản AI ở thế giới hiện thực.

Theo mấy người thanh niên trai tráng trong thôn dẫn đường, Lâm Thiên một đường đi một đường ngắm cảnh, rất nhanh liền tới điểm đích chỗ tiêu thụ vật phẩm trong thôn.

Đem hàng hoá đều bán đi, lại mua sắm một chút vật phẩm cần thiết như muối ăn các loại... Lâm Thiên sau đó liền theo đám người tới một căn nhà hoang ở góc huyện thành nghỉ ngơi qua đêm.

Thuê khách sạn qua đêm là rất tốn tiền, Lâm gia thôn đám người bình thường vào huyện thành vẫn là ở qua đêm ở miếu hoang nhà hoang mấy chỗ này.

Nhà hoang bên trong, đám người chia nhau ra nhóm lửa chuẩn bị bữa tối.

Lâm Thiên đối với mấy chuyện này là không giỏi,bất quá hắn cũng không nhàn rỗi mà là đi xung quanh nhặt nhạnh củi, cỏ khô.

Sắc trời nhanh chóng chuyển tối muộn. Trong nhà hoang vây quanh đống lửa đám người cười nói trò chuyện, thưởng thức bữa tối đạm bạc.

Lâm Thiên bản thân là không cần ăn uống gì, bất quá hắn vẫn cùng nhóm người vây quanh trò chuyện, xem như là trao dồi tình cảm.

Bữa ăn đạm bạc diễn ra trong bầu không khí vui vẻ.

Đột nhiên bên ngoài nhà hoang những tiếng xột xoạt nói chuyện vang lên, để cho trong nhà đang ăn nhóm người lập tức cảnh giác lên.

Lâm gia thôn trong thôn có một nhà tiệm rèn nhỏ, một chút đơn sơ vũ khí nhanh chóng được mấy người cầm ở trong tay.

Trường thương thân gỗ mũi sắt, đao nhỏ thô ráp...

Cùng với mấy người trai tráng khỏe mạnh trong thôn, Lâm Thiên cũng là tay cầm trường thương, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa chỗ sân nhà hoang.

Hắn có thể cảm giác được phía ngoài đám người đang đi vào. Từ tiếng nói chuyện cùng bước chân, số lượng người là không ít.

Ước chừng vài phút sau đó, một đám người xanh xao gầy guộc, người mặc rách nát quần áo xuất hiện.

Nhìn qua bộ dáng liền là một đám kẻ ăn xin.

- Các ngươi là ai, làm sao lại ở trong địa bàn của chúng ta?

Một người ăn mày nhìn xem Lâm Thiên mấy người, có chút hoảng hốt mở miệng.

Lâm Thiên đảo mắt liếc nhìn xem đám người, số lượng ít nhất có đến 50 người. Này cơ hồ nhanh gấp10 lần người bên mình.

Hắn hít sâu một hơi, làm bộ trấn định mà nói:

- Chúng ta là Lâm gia thôn người, hôm nay vào thành buôn bán.... Tạm nghỉ đêm ở trong nhà hoang này... Như vậy đi, chỗ chúng ta còn một chút lương thực, không bằng mọi người lẫn nhau hỗ trợ....

- Thôn trưởng...

Bên cạnh Lâm Thiên mấy người thanh niên trai tráng nghe vậy thì không hài lòng với quyết định của Lâm Thiên, mà đám người ăn mày thì là một mảnh xôn xao.

Trấn an đám thanh niên trai tráng trong thôn, Lâm Thiên lại lấy ra một phần lương thực đưa cho đám người ăn mày.

Hắn cũng là không có cách nào. Có câu người nhanh chết đói rồi, cái gì cũng có thể làm ra được. Không muốn một chút tài sản bị đám ăn mày này dòm ngó, nảy sinh cướp đoạt... Như vậy trước tiên liền phải bày tỏ ra hữu hảo.

Hơn nữa Lâm Thiên đối với đám người ăn mày này là có một cái ý tưởng.

Lâm gia thôn hiện tại thiếu nhất là cái gì? Chính là người a.

Lâm Thiên cảm thấy chỉ cần để cho đám người ăn mày này ra nhập vào trong thôn, như vậy thôn trang thiếu người vấn đề sẽ được giải quyết.

Có người là có sức lao động. Chỉ cần đầy đủ sức lao động, thôn trang phát triển con đường xem như là được mở ra.

Trong nhà hoang vẫn là nhóm người Lâm Thiên, mà bên ngoài nhà hoang chỗ khoảng sân thì là của nhóm người ăn mày.

Lúc này cả đám ăn mày đang nhóm lửa nấu cơm. Ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Ở trong nhà hoang Lâm Thiên một mực quan sát đám ăn mày ngoài sân.

Hắn đang tìm, tìm xem trong đám người này người nào có tiếng nói hay người nào là thủ lĩnh.

Tìm được mục tiêu sau đó, Lâm Thiên liền đi ra ngoài cùng đám người trò chuyện một chút.

Có lương thực đi trước trải đường, đám người ăn mày đối với Lâm Thiên cũng là cười nói vui vẻ.

Không mất bao nhiêu lâu Lâm Thiên cũng là dò hỏi ra được một vài tin tức liên quan đến nhóm người.

Kỳ thực cũng không có gì. Chính là nhóm người này vốn là ở những thôn xóm xung quanh Nam Dương huyện.

Bởi vì thổ phỉ, địa chủ cướp đoạt bóc lột... Cho lên liền vô nhà vô tài sản, trở thành ăn mày.

Mọi người gặp nhau ở Nam Dương huyện, đều là người cùng khổ cho lên liền đoàn kết lại với nhau...

Ngoài những thông tin này, Lâm Thiên cũng dò hỏi ra được tên của người dẫn đầu nhóm người ăn mày.

Đối phương tên là Mã An, biết một chút võ nghệ, cũng là một người khá hào sảng.

Nhóm người ăn mày là rất kính trọng Mã An.

Lâm Thiên cứ như vậy trò chuyện cùng đám người ăn mày. Mãi cho đến khi đám người ăn uống no nê sau đó hắn mới hướng Mã An nói:

- Mã An, ngươi cùng những người khác có muốn trở về cuộc sống trước kia hay không? Trồng trọt, làm ruộng....

- Muốn a. Nếu như có thể tự làm tự ăn, ai muốn làm ăn mày đâu. Thế nhưng chúng ta không tài sản, không nhà... Quan trọng nhất là không có đồng ruộng....

Mã An đáp lời sau đó liền trầm mặc. Những người khác cũng là như vậy.

Lâm Thiên trong mắt ý cười hiện ra. Hắn biểu lộ ngập ngừng mà nói:

- Ta là thôn trưởng của Lâm gia thôn, một toà thôn nhỏ cách chỗ này gần một ngày đi đường. Thôn của ta không phải rất giàu có, thế nhưng là mọi người trong thôn chăm chỉ làm việc... cũng đủ ăn đủ mặc.

- Mã An, không bằng ngươi dẫn theo mọi người gia nhập vào Lâm gia thôn a. Mọi người cùng nhau cố gắng làm nụng sống sót, để cho mỗi ngày qua một tốt hơn.

Nghe Lâm Thiên nói như vậy, Mã An thì là có chút ý động

- Lâm huynh đệ....

Lâm Thiên ngắt lời Mã An:

- Mã An, chúng ta liền sằng phẳng với nhau a. Thôn trang của ta nhỏ bé ít người. Ta người này cũng không có hùng tâm tráng trí gì, chỉ có ý muốn cố gắng hết sức để cho thôn trang phát triển, mọi người trong thôn ấm no...

- Các ngươi những người này không nhà để về, không việc để làm.... Ta gặp được, muốn các ngươi gia nhập thôn trang cũng không phải là có lòng thương hại hay là gì cả.

- Muốn các ngươi gia nhập thôn trang mục đích là muốn tăng nhân khẩu, để cho thôn trang của mình phát triển hơn. Đương nhiên, các ngươi gia nhập vào, cống hiến cho thôn của ta, thôn sau đó phát triển, các ngươi cũng sẽ được lợi ích....

- Chúng ta đơn thuần chỉ là muốn lợi ích lẫn nhau mà thôi...

Lâm Thiên trước tiên ngỏ ý rồi nói rõ ràng ý đồ của mình. Quyền quyết định sau đó liền nằm trong tay Mã An mấy người.

Hiểu rõ bọn người cần suy nghĩ thảo luận, Lâm Thiên cũng là đi vào trong nhà hoang, yên lặng chờ đợi kết quả.

Ước chừng nửa giờ sau đó, Mã An mấy người vào trong nhà hoang, ngỏ ý muốn gia nhập Lâm gia thôn.

Ngày mai cùng nhóm người này trở về thôn, Lâm gia thôn gằn như một hơi tăng gấp đôi nhân khẩu... Này để cho Lâm Thiên không khỏi vui mừng trong lòng.

Hắn đi ra ngoài, nhìn xem đám người mà cao giọng nói:

- Mọi người đồng ý gia nhập vào Lâm gia thôn... này để cho ta thật vui mừng. Không nói những cái khác, chỉ cần mọi người sau đó chịu khó làm việc, ta bảo đảm tất cả mọi người đều có ăn có mặc....

Lâm Thiên cao giọng nói ra một vài điều hứa hẹn. Đương nhiên cũng chỉ là cơ bản nhất.

Chỉ là những điều cơ bản nhất này lại để cho cơ hồ đã không thể nghèo khổ hơn đám ăn mày trong mắt vỡ tổ. Cả đám xì xào bàn tán ầm ĩ không ngừng. Đối với cuộc sống tốt đẹp cũng là tỏ ra tràn đầy hướng tới