Chương 22: 3 cấp thôn nhỏ

10 ngày thời gian lại nhanh chóng trôi qua

Trong 10 ngày này bến thuyền cùng xưởng đóng thuyền đã xây dựng xong. Con thuyền đầu tiên đã bắt đầu chế tạo... Trong nay mai là có thể hạ thủy.

Ngoại trừ 2 cái kiến trúc trên, kỵ binh quân doanh huấn luyện cũng đã xây dựng xong.

Hộ vệ đội trước tiên huấn luyện ở bên trong kỵ binh quân doanh.

Tiệm rèn cùng tiệm may từ vài ngày trước cũng đã hoàn thành. Bắt đầu chế tạo bộ trang bị vũ khí của nữ binh dành cho hộ vệ đội...

Lâm gia thôn từ khi vào tay Lâm Thiên đến bây giờ lại trông giống như một khu vực công nghiệp chứ không phải là nông nghiệp.

4 cái tiệm rèn lớn mỗi ngày nhả khói...

....

Nam Dương huyện thành bên ngoài thành

- Trên dưới 300 người... Lão ca ngươi nói ta nuôi thế nào được họ a?

Lâm Thiên nhìn xem lam lũ đám người, không khỏi run giọng mà nhìn xem chủ tiệm lão bản.

- Lão đệ, quan phủ không phải đã hỗ trợ 15 xe lương thực đây rồi sao?

Chủ tiệm lão bản vỗ vỗ vai trấn an Lâm Thiên:

- Bọn họ đa phần là người trưởng thành, có thể làm việc.

- Lão ca, đây là 300 người a.

- Nuôi được bao nhiêu người liền nuôi chính là.

Chủ tiệm lão bản ở bên tai Lâm Thiên nhẹ giọng hung ác nói.

Lâm Thiên nghe vậy thì hiểu. Nuôi được bao nhiêu người thì nuôi, người nào không nuôi nổi liền đuổi đi mặc kệ.

Đuổi đi mặc kệ?

Đây là không có khả năng.

Chủ tiệm lão bản không biết Lâm Thiên bộ dáng run rẩy không phải là vì hoảng sợ, mà là vì kích động.

Hắn vừa nghĩ gia tăng nhân khẩu đâu, người liền đưa tới.

Lại còn có 15 xe lương thực...

Đương nhiên kích động là kích động, Lâm Thiên nhưng vẫn là phải biểu lộ ra vẻ khó khăn...

- Lão đệ, anh họ ta vì cảm ơn ngươi giúp đỡ chuyện này... Cũng hỗ trợ 5 xe lương thực. Mà ta đâu, liền miễn phí tiễn đưa ngươi 1 tên học đồ thợ làm giấy cùng 1 tên học đồ thợ làm bút mực. Hai người này thế nhưng là lão ca phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được...

- Cảm tạ anh họ, cảm tạ lão ca.

- Lão đệ chịu giúp đỡ chuyện lớn như vậy, chúng ta làm sao không có chút bày tỏ đâu.

Chủ tiệm lão bản cười đến thịt mỡ rung chuyển.

- Lão đệ dẫn bọn họ về a. Trên đường đi người nào không theo kịp....

- Ta biết phải xử lý như thế nào. Lão ca yên tâm.

Chủ tiệm lão bản là một cái người ngoan tâm. Dặn dò Lâm Thiên vài câu sau đó liền đi.

Đưa mắt nhìn xem bị Lâm gia thôn binh lính cưỡi ngựa chạy quanh kiểm soát đám người lam lũ, Lâm Thiên bước nhanh đi tới, lớn tiếng nói:

- Các vị, ta là Lâm gia thôn thôn trưởng Lâm Thiên. Ta ở đây chân tình mời mọi người gia nhập vào Lâm gia thôn của ta.

- Nhiều lời vô ích ta cũng không nói. Gia nhập vào Lâm gia thôn, cùng nhau chăm chỉ làm việc cùng nhau sinh hoạt...

Vốn là bị đám binh lính cưỡi ngựa chạy quanh khiến cho có chút hoảng hốt nhóm người lam lũ nghe Lâm Thiên nói như vậy thì kích động lên. Dọc đường bọn họ có thể là đã bị bao nhiêu nơi đuổi đi rồi.

Cả đám nhao nhao nói:

- Cảm ơn thôn trưởng chịu thu lưu chúng ta...

- Cảm ơn thôn trưởng....

Cả nhóm người đều nguyện ý gia nhập vào Lâm gia thôn. Lâm Thiên tự nhiên là ai đến cũng vui ai đến cũng mừng. Lại hứa hẹn vài câu sau đó liền dẫn theo đoàn người cùng với 20 xe lương thực đi về thôn.

Bởi vì rất nhiều người, cho lên đám binh lính cưỡi ngựa đi hai bên lại đi cuối cùng. Tránh trường hợp có người bị bỏ lại.

Lâm Thiên cưỡi ngựa đi đầu dẫn đường.

Thỉnh thoảng hắn ngoái đầu lại nhìn xem người cùng lương thực, cười đến miệng đều không khép lại được.

Lần này ngoại trừ thu được số lớn nhân khẩu cùng 20 xe lương thực ra, còn ngoài ý muốn thu hoạch được 2 tên làm giấy cùng bút mực học đồ.

2 tên có nghề nghiệp này thế nhưng là hiếm có khó tìm. Chủ tiệm lão bản hẳn là lợi dụng quan hệ moi ra từ triều đình.

Lần trước mua sắm xưởng chế tạo giấy cùng xưởng chế tạo bút mực nhưng chưa xây dựng vì không có thợ sản xuất đâu. Hiện tại tốt rồi.

Nói đến chuyến này thu hoạch được nhiều như vậy là bởi vì ở huyện thành Nam Dương chỗ giáp giới với một huyện thành khác có mấy cái thôn trang. Nhiều ngày trước chỗ đó liên tục có mưa lớn, thêm vào đó là núi đá san sát các loại địa hình... Thành ra lũ quét lũ lụt xảy ra rồi.

Lũ quét lũ lụt đem mấy cái thôn trang đều nhấn chìm. Người nào không may bị nước cuốn đi thì đành chịu, những người còn sống sót liền tiến về phía Nam Dương huyện thành....

Dọc đường có không ít người chết hay là được các thôn trang thu nhận. Khi gần đến huyện thành Nam Dương liền chỉ còn trên dưới 300 người.

Mà huyện thành Nam Dương huyện lệnh khi nhận được tin báo thì liền vò đầu bứt tai tìm cách không nhận đám người lưu dân lam lũ này. Nguyên nhân là bởi vì trong huyện thành đã đủ nhiều ăn mày....

Huyện thành không muốn nhận, chuyện đến tai chủ tiệm lão bản, người sau nghĩ đến Lâm Thiên thì liền đề nghị với anh họ....

Cuối cùng thành ra như bây giờ.

Người Lâm Thiên thu. Lương thực huyện thành hỗ trợ hắn cũng thu.

Cùng người có quan hệ rộng thân thiết quả nhiên là sẽ có chuyện tốt không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là có năng lực để tiếp nhận được chuyện tốt. Nếu không chuyện tốt sẽ biến thành ác mộng....

.....

Lâm gia thôn

Trong thôn các công trình xây dựng một cái nối một cái, cứ như kiểu liên tiếp không ngừng nghỉ như vậy.

Thôn trang có người mới vào ở, có người vui mừng cũng có người suy nghĩ nọ kìa...

Phòng thôn trưởng

Lâm Thiên từ bên ngoài đi nhanh vào, vẻ mặt kích động kích động

- Mộ Nam, ta muốn thăng cấp thăng cấp.

- Thôn trưởng, ngươi thăng cấp cái gì?

- Thăng cấp thôn a. Không lẽ Mộ Nam ngươi không cảm nhận được?

- Không phải là thăng cấp thôn nhỏ đi.... Có cái gì mà kích động như vậy.

Mộ Nam lười biếng mà bĩu bĩu môi.

Phòng thôn trưởng bên trong ngay sau đó lại xuất hiện một chút biến hóa nhỏ.

- Xong rồi.

- Ta muốn xem thông tin thôn trang.

Lâm Thiên đi tới phía sau lưng Mộ Nam, giơ tay nắm bóp vai cho nàng.

- Lâm gia thôn , cấp 3 thôn nhỏ.

- Dân cư 814 người.

- Lực lượng quân sự có đội hộ vệ 52, binh lính 40.

- Kiến trúc có tiệm rèn, tiệm may, xưởng mộc, quặng mỏ, bãi đá, chuồng ngựa, bộ binh quân doanh huấn luyện, kỵ binh quân doanh huấn luyện, y quán, bến thuyền, xưởng đóng thuyền...

Rất hưởng thụ Lâm Thiên đấm bóp, Mộ Nam nói ra thông tin thôn trang sau liền khích lệ:

- Cố gắng a thôn trưởng. Sớm ngày để thôn nhỏ trở thành Trấn....

- Mộc Nam, ta phát hiện thái độ của ngươi đối với ta dần trở nên ác liệt...

- Thôn trưởng suy nghĩ nhiều rồi.

- Thật sự là suy nghĩ nhiều?

- Thật là phiền ...

- ....

- Muốn ta thái độ tốt thì liền nhận liên hoàn nhiệm vụ a.

- Ta không nhận nhiệm vụ để cho ngươi tức giận?

- Hừ.... Cúi đầu xuống đây....

- Ân?

- Lão nương muốn ngủ ngươi ngủ ngươi từ lâu rồi ngươi có biết hay không? Liên hoàn nhiệm vụ cũng không chịu nhận... Tức chết ta....

Lâm Thiên vừa cúi đầu xuống thì Mộ Nam đã giơ tay dùng sức đè đầu của hắn xuống.

Cứ như vậy mặt của Lâm Thiên liền vùi thẳng vào cổ cùng ngực của nàng.

Cũng chỉ kịp mơ hồ nghe được câu lão nương muốn ngủ ngươi rồi... Lâm Thiên liền bị điện giật tê tái cả người....

5 phút sau đó

- Ngươi nói là thật?

- Cái gì a?

- Muốn ngủ ta...

- Hừ....

- Mộ Nam....

Ngồi đối diện với Mộ Nam, Lâm Thiên đột nhiên vươn tay nắm lấy bộ ngực của nàng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn một lần nữa bị điện giật.

Nhìn xem bị điện giật Lâm Thiên, Mộ Nam khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đây còn là lần đầu tiên Lâm Thiên sờ ngực của nàng.

1 phút sau

- Mộ Nam...

Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Mộ Nam

- Thả ra con thú trong người của người khác sẽ rất nguy hiểm ngươi có biết hay không?

Nghe vậy, Mộ Nam chớp chớp đôi mắt, biểu lộ khinh bỉ

- Có cái gì nguy hiểm? Ngươi không lẽ ăn thịt ta?

- Đợi cho ổn định đám người mới... Ta liền nhận liên hoàn nhiệm vụ.

- Thật là... Ngươi sớm khai khiếu có phải là tốt hơn không...

Nói chuyện, Mộ Nam đầy mặt quyến rũ mà vươn hai tay khoác lên vai của Lâm Thiên.

Nàng chủ động nhích nhích cái đầu nhỏ lại cạnh hắn.

Khi môi của hai người còn cách nhau 2cm khoảng chừng, gặp Lâm Thiên không tránh né như mọi lần, Mộ Nam liền khẽ cười hỏi

- Không sợ bị điện giật.... Ân ....

Còn chưa kịp nói hết lời, đôi môi đỏ mọng của Mộ Nam đã bị Lâm Thiên ngăn chặn.

Bắt gặp Lâm Thiên đơ người ra trong nháy mắt, Mộ Nam liền chiếm thế chủ động mà hôn, cắи ʍút̼ lấy môi cùng đầu lưỡi của hắn....

Ước chừng hơn một phút sau,hai người mới môi rời môi.

- Ngươi muốn điện giật chết ta a?

- Nhanh chóng làm nhiệm vụ a thôn trưởng đại nhân... Ta còn muốn nhiều hơn nữa....

Mỉm cười mê người nói chuyện, Mộ Nam đứng dậy mà uốn éo cặp mông tròn đi ra ngoài cửa phòng....

.....

Trên dưới 300 người gia nhập vào Lâm gia thôn, thế nhưng 1 người có nghề nghiệp học đồ cũng không có. Này để cho Lâm Thiên hơi buồn bực.

Nhiều người như vậy mà không có người có nghề nghiệp nào, nguyên nhân hẳn là đã bị người tới trước thu lưu đi.

Đến chỗ thâm sơn cùng cốc này chỉ còn có người bình thường.

Người bình thường liền người bình thường. Sức lao động là từ người bình thường mà ra.

Thật ra Lâm Thiên chưa bao giờ mong đợi người có nghề nghiệp trên mình sẽ xuất hiện ở trong đám người mình thu nhận.