Chương 25: Trần gia thôn

Trần gia thôn bên trong phòng thôn trưởng

Qua hỏi chuyện Lâm Thiên biết được Trần gia thôn là một cái thôn trang lâu đời, có lịch sử cả vài trăm năm.

Người trong thôn cơ bản là tự cung tự cấp. Ngoại trừ mỗi năm 1 lần ra khỏi thôn, dùng thuyền nhỏ vượt sông đi tới huyện thành trao đổi da lông thú lấy muối ăn các loại ra thì không có quá nhiều tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Trong thung lũng này ngoại trừ Trần gia thôn ra thì cũng không có thôn xóm nào khác...

Sở dĩ gọi là thung lũng là bởi vì có hai dãy núi một Bắc một Nam uốn lượn nối với ngọn núi lớn ở phía Tây. Tạo thành một vòng cung bao quanh lấy khu vực đồng bằng màu mỡ phì nhiêu này.

Trần gia thôn phía sau chính là dãy núi phía Bắc.

Mà từ chỗ bến thuyền bờ bên này sông của Lâm gia thôn đi ngược lên khoảng chừng 50km là dãy núi phía Nam.

Nam Bắc hai đầu dãy núi cách nhau gần 60km.

Từ bờ sông một đường hướng Tây, chừng 50km thì sẽ bắt gặp ngọn núi lớn, ngọn núi này là điểm chặn ngang kết nối hai dãy núi Nam Bắc....

Trong phòng thôn trưởng

Hỏi chuyện một hồi sau Lâm Thiên liền đề nghị mà nói

- Trần lão, Lâm gia thôn muốn cùng Trần gia thôn giao thương, không biết có được hay không?

- Cái này....

Trần Văn liếc mắt nhìn Lâm Thiên lại nhìn xem Hoa Mộc Lan mấy người, chần chừ phút chốc rồi cắn răng lắc đầu

- Lâm thôn trưởng, Trần gia thôn chúng ta ở đây ẩn cư, không tiếp xúc với đời... Giao thương thì vẫn là thôi đi. Trần gia thôn cũng không có đặc sản gì.

- Trần lão...

- Lâm thôn trưởng, lão già ta cũng không thể làm trái ý của gia tiên a.

Lâm Thiên cố gắng thuyết phục thuyết phục thêm một hồi, bất quá Trần Văn vẫn là trước sau như một.

Biết thiết lập giao thương là không thành công, Lâm Thiên liền thay đổi phương thức

- Trần lão, như vậy chúng ta liền làm cái hiệp ước a.

- Lâm thôn trưởng....

- Trần lão nghe ta nói đã.

- Phía ngoài kia có một cánh rừng nhỏ, Lâm gia thôn sẽ không khai hoang vượt qua cánh rừng. Bất quá thôn chúng ta bây giờ rất cần quặng sắt, cho lên quặng mỏ kia chúng ta sẽ thiết lập khai thác. Đổi lại Trần gia thôn thiếu vật tư Lâm gia thôn có thể cung cấp.

- Chúng ta sẽ không chủ động quấy rầy Trần gia thôn.....

Lâm Thiên nói nói một hồi.

Trần Văn nghe xong sau đó cũng gật đầu xem như chấp nhận.

Dùng giấy bút ghi xuống các điều mục, Lâm Thiên cùng Trần Văn lần lượt ký tên điểm chỉ. Mỗi người giữ một bản...

Giấy trắng mực đen cầm trong tay, Lâm Thiên hài lòng mà rời khỏi Trần gia thôn.

Nói tới, Trần Văn không đồng ý giao thương nhưng là hợp ý với Lâm Thiên.

Trần gia thôn cái thôn này liền giống như Lâm gia thôn khi Lâm Thiên mới đăng nhập (Kỷ Nguyên) như vậy. Lâm Thiên lúc đi vào trong thôn liền đã quan sát, chính là nghèo rách một cái thôn.

Nếu như có gì để cho hắn coi trọng một chút thì chính là hơn trăm nhân khẩu của Trần gia thôn.

Khi Trần Văn cự tuyệt giao thương, Lâm Thiên liền đưa ra hiệp ước.

Hiệp ước đơn giản liền là Lâm gia thôn giữ khoảng cách với Trần gia thôn, ranh giới là cánh rừng nhỏ.

Mỏ quặng chỗ bìa cánh rừng thuộc về Lâm gia thôn. Đổi lại Trần gia thôn có thể hướng Lâm gia thôn yêu cầu tài nguyên...

Cái này hiệp ước cơ bản giống như là không xâm phạm lẫn nhau.

Thực tế là Trần gia thôn nhường ra quặng mỏ.

Sở dĩ nói nhường ra quặng mỏ là bởi vì Lâm Sơn nói với Lâm Thiên, quặng mỏ dù chưa bị khai thác thế nhưng Trần gia thôn đã đánh dấu từ trước.

Đánh dấu chính là cánh rừng kia là Trần gia thôn trồng.

Quặng mỏ đã có chủ... Chuyện này để cho Lâm Thiên cố tình làm căng.

Khi nói ra hiệp ước hắn mặc dù không biểu hiện ra nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Cái quặng mỏ kia Lâm gia thôn phải khai thác.

Ngươi đồng ý ta liền cho ngươi một khoảng không gian sinh tồn.

Ngươi không đồng ý ta liền diệt ngươi.

...

Nói cho Lâm Sơn hiệp ước ký với Trần gia thôn, Lâm Thiên liền sang sông trở về Lâm gia thôn.

Về thôn hắn liền tìm gặp kiến trúc sư, yêu cầu phải nhanh chóng xây dựng kiến trúc khai thác mỏ quặng bên sông đồng thời tạo thành một con đường nhanh nhất từ chỗ mỏ quặng đến chỗ thuyền cập bến. Bên này sông thì là từ bến thuyền về thẳng Lâm gia thôn. Có thể xuyên qua đồng ruộng.

Tiếp đó lại để cho Mã An buổi sáng ngày mai đi huyện thành, gặp chủ tiệm lão bản mua sắm bản vẽ thuyền vận tải. Còn có hỏi xem chủ tiệm lão bản có ngựa kéo liền mua vài chục đầu.

Quặng mỏ bên kia sông cách Lâm gia thôn có chút xa. Bất quá vẫn còn ngắn hơn rất nhiều so với chở quặng từ huyện thành trở về.

Tìm được quặng mỏ, lo nghĩ nhiều ngày của Lâm Thiên xem như là được giải quyết.

Tâm trạng bởi vậy cũng trở nên vui vẻ vô cùng.

Để cho Mộc Lan cùng mấy người đội hộ vệ trở về nghỉ ngơi, Lâm Thiên một đường huýt sáo đi vào phòng thôn trưởng.

- Mộ Nam.... Mộ.... Không có trong phòng?

Trong phòng cũng không có thấy Mộ Nam, Lâm Thiên hơi nghi hoặc một chút.

Bất quá còn không để cho hắn có ý nghĩ gì thì một bóng người từ phía sau cửa vụt một cái nhào lên.

Còn chưa kịp phản ứng Lâm Thiên liền đã bị bóng người ôm lấy.

Bờ môi truyền đến lạnh lẽo xúc cảm, ngay sau đó là cảm giác điện giật toàn thân tê dại....

(Kỷ Nguyên) Chỉ có sấm sét chứ không có điện. Để cho Lâm Thiên bị điện giật đương nhiên chỉ có thể là Mộ Nam.

Một nụ hôn dài ướŧ áŧ diễn ra.

Mộ Nam là chủ động.

Lâm Thiên là bị động chịu điện giật.

May mắn là điện giật chỉ làm cho người ta tê dại giống như bị choáng chứ không có làm chết người, nếu không Lâm Thiên đã chết không biết bao nhiêu lần.

Đợi cho đến khi Lâm Thiên tỉnh táo lại, câu đầu tiên Môi Nam nói chính là nhận nhiệm vụ thôi a.

Khoảng thời gian này Lâm Thiên cũng là bị Mộ Nam làm cho cảm xúc nguyên thủy bùng cháy. Lại thêm Lâm gia thôn cũng dần dần ổn định sau đợt thu nhân khẩu, cho lên hắn liền gật đầu. Nói ngày mai sẽ nhận nhiệm vụ.

Theo Mộ Nam nói, liên hoàn nhiệm vụ là có thời gian hạn chế.

Một khi bắt đầu nhận nhiệm vụ là không thể ngừng, mãi cho đến khi hoàn thành toàn bộ hoặc là không thể hoàn thành.

Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ thì đồng nghĩa với chinh phục hoàn toàn thư ký thôn trang.

Còn giữa chừng không thể hoàn thành... Vậy thì tùy theo hoàn thành bao nhiêu mà tính toán.

Hoàn thành quá ít nhiệm vụ thì liền là quan hệ bạn bè bình thường, nhiều hơn thì là bạn bè thân, nhiều hơn nữa thì là bạn trai bạn gái....

.....

Ngày hôm sau buổi sáng

Trong phòng thôn trưởng, Lâm Thiên có chút không yên mà nhìn xem Mộ Nam

- Mộ Nam, nhiệm vụ....

- Nhiệm vụ rất dễ dàng. Không nguy hiểm...

Trừng mắt nhìn, Mộ Nam thừa biết Lâm Thiên muốn nói gì.

Nàng vị trưởng thôn này thế nhưng là ngại khó ngại khổ ngại nguy hiểm....

- Kia... Ta muốn bắt đầu nhiệm vụ a.

- Hừ...

Khẽ hừ một tiếng, Mộ Nam trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói

- Thư ký thôn trang liên hoàn nhiệm vụ bắt đầu.

- Nhiệm vụ thứ nhất: Trong vòng 1 ngày mang về Lạc Dương hoa tươi...

- Lạc Dương ở chỗ nào a?

- Ngốc a. Đi huyện thành vào truyền tống trận....

- Loại hoa gì a?

- Mau đi....

Cứ như vậy Lâm Thiên liền chạy khỏi phòng thôn trưởng. Lại chạy tới khu chuồng ngựa ở góc thôn lấy một con chiến mã... Lại thục mạng lao đi huyện thành Nam Dương....

Ước chừng 2 giờ sau

Lâm Thiên đem ngựa gửi ở chỗ lính gác thu phí truyền tống trận. Lại lựa chọn điểm đến, đưa tiền rồi đi vào trong truyền tống trận.

Truyền tống trận được khắc trên nền đá. Là một cái hình tròn lớn bao quanh một cái hình tròn nhỏ, hình tròn nhỏ lại bao quanh hình tròn nhỏ hơn... Cứ như vậy.

Mà giữa các hình tròn lớn nhỏ đều có một khoảng trống. Khoảng trống này được khắc hoạ những hoạ tiết hoa văn kỳ lạ vô cùng.

Chọn xong điểm đến, Lâm Thiên bước vào trong truyền tống trận.

Chỉ thấy từng tia sáng chiếu ngược lên trên trời... Một màn sáng lóe mắt khiến cho người ta không thể không nhắm mắt lại xuất hiện....

- Chào mừng đến với Vương thành Lạc Dương.

Chờ đến khi Lâm Thiên có thể mở mắt ra, âm thanh thông báo cũng vang lên ở bên tai.

Vậy mà đã đến Lạc Dương... Chỉ có mấy giây khoảng chừng a.

Lâm Thiên cảm thán không ngừng.

Ra khỏi truyền tống trận, Lâm Thiên bắt đầu quan sát bốn phía.

Vương thành không hổ là Vương thành, mọi thứ đều không phải là Nam Dương huyện thành một cái nho nhỏ thành trì có thể so sánh.

Một đường quan sát đánh giá kiến trúc xung quanh, Lâm Thiên một đường cũng không quên hỏi đường đến chỗ bán hoa.

Người đầu tiên chỉ đường cho hắn là một thanh niên, nhìn cách ăn mặc hẳn là con nhà phú quý. Toàn thân đều là mùi tiền.

Người này chỉ đường cho Lâm Thiên đến... Thanh lâu.

Người thứ hai Lâm Thiên hỏi đường là một người nữ, cũng là trẻ tuổi.

Nàng nghe hỏi đường đến nơi bán hoa thì liền mắng một tiếng lưu manh rồi bỏ đi. Để lại vẻ mặt đờ đẫn không hiểu Lâm Thiên...

Thanh lâu... Lưu manh... Nơi bán hoa....

Nghĩ nghĩ một vài phút Lâm Thiên xem như hiểu ra.

Hỏi đường đến nơi bán hoa... Thanh lâu không phải là nơi bán hoa a?

Tới người thứ ba thì Lâm Thiên chọn hỏi một ông chủ tiệm bán bánh bao.

Lần này hắn miêu tả rõ ràng rõ ràng. Cuối cùng cũng thành công hỏi được đường.

Hoa mua được.

Bởi vì không biết rõ ràng phải mua loại hoa gì, Lâm Thiên liền ở trong cửa tiệm mỗi loại lấy một bông.

Trong ngực ôm một bó lớn đủ các loại hoa, hắn lại chạy về phía truyền tống trận.

Về tới huyện thành Nam Dương lại là một đường giục ngựa lao nhanh về Lâm gia thôn.

Đi qua truyền tống trận sau Lâm Thiên cảm thấy cưỡi ngựa quả thực là không thơm.

Bất quá truyền tống trận mỗi lần đi chi phí thật sự cao.

Huyện thành Nam Dương đến Lạc Dương đi về liền mất 2 lượng bạc.