Chương 26: Đơn đấu lão hổ

Lâm gia thôn

Phòng thôn trưởng bên trong

- Thư ký thôn trang nhiệm vụ thứ 50: 45km về phía Đông Nam có một hang động dưới chân núi... Một mình đi tới hang động, đem cái rương nhỏ trong hang động mang về. Nhiệm vụ thời gian 1 ngày.

- Ta đi a.

Mộ Nam tuyên bố nhiệm vụ xong, Lâm Thiên quay đầu liền muốn đi làm.

- Chờ.... Trong hang động có một con hổ, ngươi mang theo vũ khí đi a.

- Trong hang động có hổ?

- Ân.

- Ta không đi...

Mộ Nam:....

- Nhanh cho lão lương chạy... Còn không đi lão nương liền tự sát....

- Bình tĩnh a Mộ Nam... Chúng ta thương lượng...

- Cút đi....

Ước chừng 10 phút sau đó, Mộ Nam đứng ở cửa phòng thôn trưởng, cọt kẹt nghiến răng mà nhìn xem đã cưỡi ngựa rời đi Lâm Thiên cùng với một xe ngựa kéo đầy vũ khí dừng ở trước mặt.

Trên xe ngựa kéo có sàng nỏ, đủ mọi loại vũ khí, áo giáp....

- Mộ phu nhân, xe ngựa này...

Đứng ở bên cạnh Lâm Sơn nơm nớp lo sợ mà dò hỏi

- Mang về kho.

Mộ Nam trừng mắt nhìn, bỏ lại một câu rồi đi vào trong phòng.

Lâm Sơn xoa xoa mồ hôi trên trán. Cũng không dám chậm chễ mà cho người dắt xe ngựa về kho hàng.

Vị này phu nhân thôn trưởng hắn cũng không dám trêu vào.

Nghĩ đến vừa rồi thôn trưởng bị mắng chửi, hành hung đánh đập hình ảnh, Lâm Sơn chỉ cảm thấy không rét mà run.

....

Nhất lộ hướng Đông Nam, mang theo tử chí mà đi Lâm Thiên cuối cùng cũng thấy được hang động dưới chân núi.

Đem ngựa buộc vào một gốc cây, trang bị đến tận răng Lâm Thiên lò dò tiến gần về phía cửa hang.

Một tay cầm đao một tay cầm thương, trên người đeo cung tên Lâm Thiên núp sau một gốc cây to, chỉ thò ra nửa cái đầu chăm chú nhìn về phía cửa hang.

1 phút....2 phút....3 Phút....

Ước chừng nửa giờ sau đó

Nhìn chằm chằm thật lâu vẫn không thấy trong hang có động tĩnh gì, đất đá đều đã mấy lần ném vào trong hang cũng không thấy lão hổ đi ra...

Cắn răng, Lâm Thiên nhẹ nhàng bước ra khỏi gốc cây...

1 bước...2 bước...3 bước....

Được rồi... Hắn lại là núp vào gốc cây gần nhất.

Khoảng cách với cửa hang đã trở nên rất gần. Ước chừng chỉ có 30m.

Suy nghĩ suy nghĩ, Lâm Thiên vẫn cảm thấy chính mình xông lên chỉ có làm mồi cho lão hổ. Không thể nào đánh thắng được đấy...

Grào.... Một tiếng gầm gừ đột nhiên từ trong hang động vọng ra, để cho Lâm Thiên rùng mình một cái.

Xông vào cùng lão hổ cận thân vật lộn chắc chắn là đưa bữa ăn.... Xem ra cũng chỉ có thể tìm chỗ mai phục, chờ đợi lão hổ đi ra khỏi hang.

Đưa mắt nhìn xem xung quanh một hồi, Lâm Thiên liền trèo lên một gốc cây to.

Phút trước mới nhớ đến hắn thế nhưng là mang theo cung tên.

Chỉ cần lựa chọn một chỗ an toàn mà thuận lợi, lão hổ vào tầm ngắm... 1 tên bay ra không phải là xong việc?

May mắn trước đây có tập luyện bắn cung một vài ngày, miễn cưỡng có thể sử dụng.

Thân cây Lâm Thiên lựa chọn rất cao rất lớn. Cành thấp nhất đua ra khỏi thân cũng cách mặt đất 6-7m.

Ước chừng leo lên trượt xuống ước chừng vài chục lần, hắn mới thành công leo lên trên.

Thương, đao, áo giáp.... Đều để dưới gốc cây. Lâm Thiên trên người chỉ còn một cây cung cùng với bó tên.

Tìm một vị trí ngồi chắc chắn trên cành cây, cung tên vào tay chuẩn bị sẵn sàng bắn ra....

1 phút... 5 phút.... 10 phút....

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong hang lão hổ một mực không ra....

Dần dần mất kiên nhẫn Lâm Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà học theo lão hổ gầm gừ, hướng về phía cửa hang gầm lên....

Trong hang vang lên một tiếng gầm gừ giận dữ giống như đáp lại. Vài giây sau đó, một con quái vật khổng lồ vọt ra ngoài hang...

Ngồi ở trên cây cao Lâm Thiên nhìn xem vọt ra lão hổ, kém chút nữa liền làm rớt trong tay cung tên.

Hắn sống hơn hai mươi năm, lão hổ trong vườn bách thú cũng nhìn thấy không ít lần. Thế nhưng là....

Lão hổ trước mắt thật mẹ nhà nó to....

Từ chân đến đầu cao ít nhất 2,5m thậm chí hơn 3m.... Cân nặng cũng phải 450-500 kg....

Cái đầu lớn như mặt ghế, răng nanh từng khoả to bằng ngón chân cái, dài cả chục cm....

Dạng này lão hổ nếu như chính mình vừa rồi xông vào trong hang...

Lâm Thiên mới chỉ nghĩ đến thôi cũng đã rùng mình.

Ngoài cửa hang lão hổ đang ngó trái lại ngó phải quan sát...

Ở lúc lão hổ quay lại định đi vào trong hang, ngồi trên cây cao Lâm Thiên cắn răng mà nắp tên, kéo căng dây cung...

Grào....

Chỉ nghe một tiếng gào thét gầm rú rung trời nở đất vang lên.

Lão hổ bị Lâm Thiên bắn trúng 1 tên. Mũi tên xuyên vào chân trước.

- Thần linh phù hộ a. Lần này chắc chắn nổ đầu....

Thì thào một tiếng, Lâm Thiên lại rút ra một mũi tên....

....

Nửa giờ sau đó

Lâm Thiên từ trong hang động đi ra, tay cầm một cái hộp gỗ nhỏ.

Đại lão hổ lúc này đã nằm trong vũng máu loang lổ. Trên thân trúng ít nhất mười mũi tên.

- Lớn như vậy đại lão hổ... Bỏ đi thì thật đáng tiếc....

Nhìn xem bầu trời lại nhìn xem hộp gỗ trong tay, Lâm Thiên suy nghĩ vài phút vẫn là cảm thấy tiếc bảo, muốn đem lão hổ mang về thôn.

Thư ký thôn trang nhiệm vụ trong thời hạn 1 ngày. Ngựa chiến kéo lão hổ này thoải mái . 15-16 tiếng chính mình đi bộ 45km cũng dư thời gian...

Suy tính kỹ càng, Lâm Thiên quyết định đem lão hổ mang về thôn.

Thứ nhất là lớn như thế nào lão hổ toàn thân chắc chắn đều là bảo bối.

Thứ 2 là mang lão hổ này về thôn, vừa vặn tìm lại chút hình tượng thôn trưởng trong mắt thôn dân.

Nhớ trước đó hắn bị Mộ Nam bùng nổ cầm đao rượt chặt cảnh tượng....

Nghĩ đến là làm, Lâm Thiên chạy tới chỗ buộc ngựa chiến, cưỡi ngựa đi vòng quanh rừng tìm dây leo....

2 giờ sau

Người dắt ngựa, ngựa kéo lão hổ cảnh tượng kỳ dị xuất hiện trên đường rừng.

Nói tới ngựa chiến không hổ là ngựa chiến. Mới đầu nhìn thấy lão hổ còn sợ hãi một chút, động viên vài câu sau thì đều đi lên ngửi ngửi lão hổ...

- Người anh em, ngươi vừa kéo lão hổ vừa để cho ta cưỡi có được hay không?

Phì.... phì....

- Người anh em, ngươi thấy chủ của ngươi uy phong a. Lão hổ lớn như vậy cũng có thể gϊếŧ...

.....

Lâm Thiên nhận nhiệm vụ rời đi Lâm gia thôn lúc buổi trưa.

Buổi sáng ngày hôm sau liền kéo theo lão hổ trở về thôn trang trong ánh mắt sợ hãi thán phục đủ mọi loại cảm xúc của người trong thôn.

Mã An, Hoa Mộc Lan mấy người cùng đội hộ vệ, đám binh lính cũng là ánh mắt dị sắc, sùng bái nhìn xem.

Dắt ngựa kéo hổ vào trong thôn, Lâm Thiên cũng không nhớ là đem dây cương ngựa ném cho ai. Tự mình đem hộp gỗ đưa cho Mộ Nam rồi lê lết đi vào trong phòng thôn trưởng.

Mơ hồ không rõ nghe thấy Mộ Nam ở ngoài cửa cùng người trong thôn nói chuyện gì đó... Lâm Thiên liền đặt mông ngồi xuống sàn nhà. Tiếp đó liền cứ như vậy nằm ngửa ra.

Cả một đêm không ngủ, nhịn đói còn phải đi bộ quãng đường dài... Lâm Thiên quả thực là mệt muốn chết rồi.

Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, đây có thể là mệt mỏi nhất một lần.

Hai mắt nhắm nghiền, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng động... Lâm Thiên thì thào nói

- Kết thúc a Mộ Nam... Ta mới không làm nhiệm vụ nữa...

- Thư ký thôn trang 50 nhiệm vụ hoàn thành. Ngươi có muốn làm nhiệm vụ thì cũng không có nữa....

Cũng không nghe được người tới nói gì, Lâm Thiên đã ngủ thϊếp đi rồi.

.....

Khi tỉnh lại Lâm Thiên đã thấy chính mình nằm ở trên giường.

Cũng không thấy Mộ Nam đâu, hắn xuống giường, lảo đảo đi tới chỗ cái bàn giữa phòng uống nước.

Phòng thôn trưởng còn có cả 2 phòng ngủ nhỏ ở phía sau. Là chỗ ở của thôn trưởng.

Lâm Thiên bình thường là ở một phòng trong đó.

Uống vài bát nước xong, nhìn thấy trên bàn còn có một đôi đũa, bát cùng một cái nồi đất nhỏ... Lâm Thiên không chút do dự liền mở ra...

Bên trong nồi đất giống như là thịt hầm với thuốc bắc.

Vốn đã nhịn đói từ hôm qua, Lâm Thiên liền ăn.

Ngược lại là để trong phòng của mình, không cho mình ăn còn cho ai....

Trong nồi đất thịt mùi vị rất không tệ.

Một khối thịt lớn được hầm mềm mềm, vài miếng thịt nhỏ được cắt ra... Những miếng thịt nhỏ có một chút giòn giòn giống như xương sụn mà không phải là xương sụn. Rất kỳ lạ.

Đang đói bụng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Chốc lát liền đem thịt trong nồi đất quét sạch vào trong bụng.

Há miệng ợ một tiếng thoả mãn, Lâm Thiên chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.

- Tỉnh rồi a?

- Ân. Ta ngủ bao nhiêu lâu rồi?

- 10 tiếng a. Bây giờ trời tối rồi.

Ngồi ở ghế thôn trưởng Mộ Nam thấy Lâm Thiên đi ra thì liền mỉm cười đứng dậy.

- Lâu như vậy a.

Nhìn xem bên ngoài cửa, trời quả nhiên đều đã tối đen.

- Đúng rồi, thư ký thôn trang nhiệm vụ như thế nào?

- Hoàn thành rồi a.

- Có bỏ lỡ nhiều nhiệm vụ sao?

- Không có. 50/50.

- Vậy là tốt rồi.

Khi nói chuyện Lâm Thiên đã bị Mộ Nam kéo tới, đẩy ngồi xuống trên ghế thôn trưởng.

Mộ Nam sau đó thì xoay người, đặt mông ngồi lên trên đùi của hắn.

- Ta vừa mới tỉnh ngươi đã muốn cho ta chịu điện giật....

Hai tay không chút khách khí mà ôm lấy vòng eo thon của Mộ Nam, Lâm Thiên thì thầm một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Chỉ là hắn nhắm mắt ước chừng nửa phút, quen thuộc cảm giác tê dại do điện giật cũng không có truyền đến.

- Thôn trưởng của ta... Ngươi bị điện giật nghiện rồi a.

Mộ Nam mỉm cười khanh khách nói

- Rất đáng tiếc a. Từ bây giờ trở đi sẽ không có điện giật nữa...

Vẫn giống như mọi ngày, Mộ Nam biểu lộ cùng giọng nói luôn hiện ra một chút mị hoặc giống như, để cho người nghe nhịn không được mà suy nghĩ linh tinh.

- Không bị điện giật nữa? Thật sự?

- Liên hoàn nhiệm vụ đều làm xong, còn giật cái gì điện a.

- Tiểu yêu tinh, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay lão nạp... Ha ha....

Chinh phục thư ký thôn nhiệm vụ hoàn thành, này để cho Lâm Thiên không nhịn được mà cười ha hả lên.

Hắn nhưng là trọn vẹn làm 50 cái nhiệm vụ liên hoàn. Mất đến gần 20 ngày thời gian...

- Đại sư... Ngươi muốn làm gì ta a....

Chớp chớp đôi mắt đẹp, Mộ Nam giọng nói tràn đầy kiều mị.

- Hôm nay đem tiểu yêu nữ ngươi tạm giam. Ngày khác xử lý....

- Ta....

- Ta mệt mỏi a.... Hôm qua ta nhịn ăn nhịn uống, ròng rã đi bộ 45km....

- Hừ.... Tạm tha cho ngươi a đại sư....