Chương 5: Ổn định phát triển

Mấy ngày thời gian, Lâm gia thôn mọi người dùng mấy ngày thời gian mới đem toàn bộ những thứ dùng được từ sơn trại vận chuyển trở về.

Theo Lâm Sơn đề nghị, Lâm Thiên cơ hồ là một cây gỗ cũng không bỏ qua, toàn bộ đều vận chuyển về Lâm gia thôn.

Mấy ngày liên tục vận chuyển vật tư, Lâm Thiên sau đó liền để cho toàn thôn nghỉ ngơi một ngày. Buổi tối lại tổ chức tiệc tùng liên hoan các loại....

Vật tư lấy được quá nhiều, Lâm Thiên liền không có keo kiệt mà đem thịt thú rừng phơi khô dự trữ trong thôn cũng đều lấy ra tổ chức bữa tiệc cho mọi người.

Một đêm ăn uống cười nói vui vẻ trôi qua.

Ngày hôm sau buổi sáng Lâm Sơn liền chỉ huy thôn dân xây dựng gia cố nhà kho các loại. Mà Lâm Thiên thì dẫn theo hương dũng vận chuyển hai xe da lông đi đến Nam Dương huyện buôn bán.

Chuyến này đi đến huyện thành hắn ngoại trừ buôn bán một phần da lông thu được từ sơn trại ra, một ý định khác thì là muốn thu thêm người, tăng nhân khẩu cho thôn trang.

Trước đó còn lo lắng không đủ lương thực các loại, bây giờ lương thực đã không phải là vấn đề lớn đối với Lâm gia thôn.

Đương nhiên, Lâm Thiên cũng không có ý định một lần thu quá nhiều người.

Bởi vì này có thể dẫn đến thôn trang bất ổn.

Buổi sáng lên đường buổi chiều liền đến Nam Dương huyện thành.

Tới quen thuộc cửa hàng buôn bán toàn bộ da lông, Lâm Thiên cùng mấy người hương dũng liền đến căn nhà hoang trước kia qua đêm.

Chuyến này có Mã An mấy người trước đây làm ăn mày trong huyện thành, cho lên Lâm Thiên liền để cho Mã An đi xung quanh huyện thành lôi kéo ăn mày. Số lượng liền trên dưới 100 người.

Đương nhiên lôi kéo ăn mày là cần chọn người hiền lành chất phác... Chuyện này hắn cũng dặn dò kỹ càng.

Lâm Thiên giao phó chuyện này Mã An là vui vẻ đồng ý.

Trước kia làm ăn mày, hắn thế nhưng là đối với Nam Dương huyện rất quen thuộc. Cũng quen với không ít ăn mày trong thành.

Ăn mày nhóm nào tốt xấu cũng rất rõ ràng.

Buổi tối muộn

Trong nhà hoang vài đống lửa bập bùng, rất nhiều đồ ăn đơn giản cũng được nấu chín.

Đồ ăn nấu rất nhiều, một phần nhỏ là để cho đi theo Lâm Thiên mấy người hương dũng ăn. Còn lại là để cho Mã An lôi kéo ăn mày trở về.

Bầu trời hôm nay mây đen che khuất ánh trăng, dẫn đến bốn phía đều là một màu đen kịt.

Lâm Thiên đem củi khô chia thành từng đống nhỏ quanh nhà hoang, đốt lên lấy ánh sáng.

Cũng không biết bao nhiêu lâu sau đó, Mã An dẫn theo một nhóm người trở về.

Số lượng ước chừng 90 người.

Cầm đầu là hai người nam vóc dáng khá khôi ngôi.

Nhìn nhóm người có chút không giống ăn mày... Này để cho Lâm Thiên nghi ngờ một chút.

Qua Mã An giới thiệu, Lâm Thiên liền biết được 2 người này tên là Trương Long, Triệu Hổ.

Cả hai đều có một thân võ nghệ.

Trước đó hai người hoàn cảnh gia đình rất không tệ. Thế nhưng là trong nhà có người bị bệnh.... Vay mượn một số lớn tiền mua thuốc men nhưng vẫn không cứu chữa được... Cuối cùng nhà cửa đều gán nợ, không nhà để về.

Trương Long, Triệu Hổ hai người đều là có bản sự. Không nhà để về sau cũng không trở thành ăn mày.

Nói như thế nào đây... Chính là dẫn dắt một đám người ăn mày nhận việc bốc xếp nặng nhọc trong huyện thành, kiếm miếng cơm qua ngày.

Không thể không nói, Mã An sau khi gia nhập Lâm gia thôn thì liền là một lòng suy nghĩ cho thôn trang.

Được Lâm Thiên giao cho trọng trách thu nhận thêm người cho thôn trang, Mã An liền trước tiên tìm đến Trương Long, Triệu Hổ hai người, thử tiến hành thuyết phục.

Người làm việc nặng nhọc bốc xếp sức khỏe là không phải ăn mày có thể so sánh.

Hơn nữa Trương Long, Triệu Hổ nhóm người đều là nam giới khoẻ mạnh.

Lâm gia thôn bây giờ đang xây dựng, cần người có sức khỏe...

Mã An là rất có ánh mắt cùng đầu óc.

Người đã đưa tới, bất quá từ Mã An thái độ hẳn là chưa hoàn toàn thu phục. Lâm Thiên sau đó liền vận dụng miệng lưỡi của mình.

Cũng không có gì đặc biệt. Trương Long, Triệu Hổ mấy người này cuộc sống cũng chỉ khá hơn đám ăn mày một chút.

Lâm Thiên sử dụng nhà cửa, ruộng đồng làm công cụ du thuyết, lại vẽ ra một tương lai cho bọn họ tưởng tượng.... Không quá một hồi thì thành công hoàn toàn thuyết phục đám người.

Vui vẻ ăn uống trò chuyện. Đến đêm thì gần trăm người lại vây quanh khoảng sân rộng, tận dụng ánh lửa bập bùng nhìn xem Mã An, Trương Long, Triệu Hổ mấy người có võ nghệ so tài.

Không thể không nói, so tài đám người rất mạnh. Đặc biệt là Mã An, Trương Long, Triệu Hổ 3 người.

Mặc dù so tài chỉ là dùng quyền cước vật lộn, thế nhưng cũng đủ để cho Lâm Thiên nhìn xem trợn tròn mắt.

3 người này nếu như ở bên ngoài (Kỷ Nguyên) chỗ thế giới hiện thực, 9 phần mười sẽ là cao thủ đánh lộn.

Trong phim diễn viên đánh nhau thêm kỹ xảo điện ảnh các loại cũng không có như 3 người này như vậy.

So tài một mực kéo dài đến đêm khuya. Tiếng hô hào cổ vũ như phá vỡ bầu trời đêm u tối.

Mà ngoại trừ Mã An 3 người ra, đi theo Trương Long, Triệu Hổ hai người cũng có vài người võ nghệ rất tốt. Nghe nói là bình thường theo học Trương Long, Triệu Hổ.

Lâm Thiên nhìn xem liền có dự định với mấy người.

Trương Long, Triệu Hổ thêm mấy người có võ nghệ kia chắc chắn phải vào đội hương dũng của thôn. Giống như Mã An.

Ồn ào náo động đến đêm muộn, gần trăm người liền ngủ lại ở nhà hoang.

Đất làm giường trời làm chăn... Đều là người cùng khổ, cho lên cũng không có ai kêu khổ, than vãn các loại....

....

Ngày hôm sau buổi sáng

Trương Long, Triệu Hổ hai người dẫn theo những người khác rời khỏi nhà hoang, trở về chỗ ở trước đó thu dọn đồ đạc.

Lâm Thiên thì cùng Mã An, mấy người hương dũng theo xe trâu ra khỏi thành.

Đám người là hẹn nhau tập trung ở ngoài thành, tiếp đó đi về Lâm gia thôn.

Ra khỏi thành, Lâm Thiên nghĩ đến muốn mua một chút gia súc kéo xe các loại, cho lên liền dò hỏi Mã An.

Trâu hay ngựa đều là do triều đình quản lý, không được phép buôn bán tự do .

Bất quá Lâm Thiên thân phận là thôn trưởng một thôn, mua chút trâu ngựa phục vụ sản xuất cho thôn trang vẫn là có thể.

10 con trâu 10 con ngựa liền tiêu tốn gần như toàn bộ số tiền Lâm Thiên có trên người.

Trâu là trâu cày bình thường. Ngựa cũng là ngựa kéo mà không phải là ngựa chiến.

So với trâu cùng ngựa kéo bình thường, ngựa chiến là hàng cấm. Không được phép mua bán.

Dẫn theo trâu cùng ngựa tới chỗ hẹn ngoài thành, một hồi sau đó Trương Long, Triệu Hổ cùng với những người khác đều túi lớn bị nhỏ từ trong thành đi ra.

Tập trung đầy đủ, Lâm Thiên dẫn theo nhóm người trở về Lâm gia thôn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm gia thôn sau đó lại nghênh đón một hồi xây dựng rầm rộ.

......

(Kỷ Nguyên) Ngày thứ 30

Nhìn xem đã có một chút ra hình ra dáng thôn trang, Lâm Thiên không khỏi hài lòng nở nụ cười.

Từ sau khi đạt được số lớn tài nguyên từ sơn trại đến bây giờ cũng đã được mười mấy ngày.

Mười mấy ngày này trong thôn cũng là đã được sắp xếp ổn định ổn định.

Lâm gia thôn (thôn nhỏ cấp 1)

Thôn trưởng: Lâm Thiên.

Dân cư: 201 người.

Quân sự: hương dũng 20 người.

Kiến trúc: Tiệm rèn, tiệm may, xưởng mộc.

Khoảng thời gian này Lâm Thiên cũng mấy lần đi Nam Dương huyện thành, bất quá chỉ là buôn bán đồ. Cũng không có thu thêm bao nhiêu người.

Lâm gia thôn trước tiên cần ổn định. Vội vã liên tục thu thêm người, các loại tài nguyên vật tư sẽ theo không kịp.

Kiểu như đồng ruộng, nhà ở các loại...

Từ sơn trại thu hoạch được rất nhiều vật tư, thế nhưng là cũng không thể chỉ biết dựa dẫm vào những vật tư này để khuếch trương thôn trang.

Dù sao cũng là của từ trên trời rơi xuống mà không phải là sản xuất ra được.

Vội vàng khuếch trương thôn trang, những vật tư này nếu như hết đi, sản xuất không kịp tiêu dùng.... Đây là tai họa.

Lâm Thiên ý nghĩ là cần ổn định lâu dài.

Dựa theo nhân lực hiện có đi khai hoang trồng trọt, thu thập các loại vật tư, ổn định phát triển.... Sau đó mới nghĩ đến việc tiếp tục khuếch trương.

Mang theo tâm trạng không tệ, Lâm Thiên có đăng xuất khỏi (Kỷ Nguyên).

Nguyên nhân là muốn mua thêm bình dinh dưỡng các loại. Kèm theo đó là tìm hiểu một chút bản đồ trò chơi.

Hắn muốn xem Lâm gia thôn vị trí là ở chỗ nào trên bản đồ.

Không tìm kiếm thì thôi, vừa tìm kiếm liền để cho Lâm Thiên đau khổ im lặng.

(Kỷ Nguyên) Chỗ toà nhà hỗ trợ là có thiết bị xác định vị trí thôn trang của người chơi.

Chỉ cần xác định thân phận, vị trí thôn trang liền hiện ra.

Thấy được vị trí thôn của mình sau đó, Lâm Thiên cơ hồ là nói không lên lời.

Cả triệu cả tỷ cái chấm đỏ vị trí thôn trang hiện trên bản đồ chung của (Kỷ Nguyên), Lâm gia thôn liền nằm ở góc bản đồ.

Để cho Lâm Thiên buồn bực tuyệt vọng là Lâm gia thôn xung quanh một cái chấm đỏ biểu thị thôn của người chơi cũng không có.

Phạm vi ít nhất 5-600km đường chim bay.

Liền giống như ở chỗ vùng núi hẻo lánh, khỉ ho cò gáy không có người chơi thèm lựa chọn một dạng...

Mà đăng xuất khỏi (Kỷ Nguyên) ngoại trừ mua bình dinh dưỡng cùng với tìm kiếm vị trí thôn trang của mình ra, Lâm Thiên cũng chú ý đến một chút bài viết trên mạng xã hội chỗ nhóm người chơi.

Một phần nguyên nhân là tò mò những người khác tiến trình chơi game như thế nào, một phần nguyên nhân khác thì là xem có người nào công khai kinh nghiệm chơi game để mà xem xét học hỏi.

Chơi game cũng như những nghành nghề bình thường. Cũng sẽ có không thiếu người tài giỏi.

Kinh nghiệm chơi game, mẹo vặt phát hiện ra... Mỗi thứ đều rất có ích.

Chỉ là giống như trên nhóm người chơi cũng không có ai đặc biệt nổi bật hơn mình, hay là nói đại thần thì thường giấu tài.... Cho nên Lâm Thiên không có tìm hiểu học hỏi được cái gì hữu ích.

Bất quá hắn nhưng lại tìm kiếm được một cơ hội buôn bán.

Cụ thể là mỗi trò chơi cũng đều có những người chơi lập thành một nhóm. Kiểu như bang hội như vậy.

(Kỷ Nguyên) trong nhóm người chơi cũng không ngoại lệ.

Có một cái id bang hội viết một bài post thu mua vũ khí các loại.

(Kỷ Nguyên) Bên trong sẽ không buôn bán vũ khí. Nếu như muốn mua thì chỉ có giữa những người chơi giao dịch với nhau.

Lần trước quan binh diệt phỉ Lâm Thiên may mắn ăn hôi được số lớn vũ khí trang bị. Lâm gia thôn 20 hương dũng là dùng không được bao nhiêu. Lại thêm bản vẽ vũ khí các loại đều có, thợ rèn có thể chậm rãi rèn đúc. Thành ra thật nhiều vũ khí đều để không.

Lâm Thiên vốn là dự định để sau này thôn trang phát triển rồi sử dụng đến. Bất quá bây giờ có người muốn mua, có thể bán được tự nhiên là bán đi.

Chỉ là nghĩ đến Lâm gia thôn vị trí ở nơi vùng sâu vùng xa, khỉ ho cò gáy giống như... Muốn bán được cũng rất khó.

Nếu như người mua ở quá xa, quá trình vận chuyển vài năm có chắc đến nơi?

Mặc dù trong lòng không có bao nhiêu suy nghĩ sẽ bán được vũ khí, thế nhưng Lâm Thiên vẫn là ôm một tia hy vọng mà để lại bình luận dưới bài post trong nhóm.