Chương 4: Đại thu hoạch

Buổi chiều muộn

Thu dọn xong chiến trường bên ngoài, Lâm Thiên liền bắt đầu từng chút từng chút một lục lọi chỗ nhà ở trong sơn trại.

Phòng ở rất nhiều, thế nhưng là không có tài sản gì đáng giá.

Lâm Thiên kiên nhẫn lục lọi toàn bộ các phòng, cuối cùng thu được là một chút có tiền bạc giá trị nhất.

Tiền bạc trong trò chơi liền là 1 lượng vàng= 10 lượng bạc= 1000 đồng.

Chỗ nhà ở thu được cũng liền vài ngàn đồng, bằng vài lượng bạc.

Số tiền này nói nhiều không nhiều nói ít không ít. Bất quá cũng là có thu hoạch.

Lục lọi xong chỗ nhà ở sơn tặc, Lâm Thiên cuối cùng đi đến chỗ ngôi nhà lớn, là đại sảnh của toà sơn trại.

Rộng rãi ngôi nhà lớn bên trong đồ đạc bàn ghế nghiêng ngả trái phải. Còn đồ vật gì nguyên vẹn thì chính là đống lửa đang cháy âm ỉ giữa nhà.

Lâm Thiên lần theo dấu vết quan binh để lại đi khắp nhà tìm tòi.

Đại sảnh bên trong là không còn có gì đáng giá.

Mục tiêu sau đó liền là khu nhà kho.

Mấy ngôi nhà kho cửa phòng đều mở rộng, hiển nhiên quan binh đã vào bên trong lục soát qua rồi.

Đầu tiên là kho gỗ. Kho gỗ bên trong chất đầy những cây gỗ đã qua sơ chế. Quan binh không lấy đi đám gỗ này, hiển nhiên là bởi vì chúng cồng kềnh, không đáng giá tiền.

Lâm Thiên đối với kho gỗ cũng là không có bao nhiêu hứng thú.

Chỗ này cách Lâm gia thôn hơn 20km. Đám này gỗ vận chuyển về đến thôn không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Đương nhiên, không hứng thú là không hứng thú. Sau đó vẫn phải xem xét xem có cần vận chuyển một chút trở về hay không. Đặc biệt là tìm kiếm các loại gỗ quý bên trong đống.

Khép lại cửa nhà kho gỗ, Lâm Thiên đi tới một nhà kho đã mở cửa khác ở ngay bên cạnh.

Bước vào trong cửa, Lâm Thiên lập tức liền vui vẻ.

Có thu hoạch rồi. Trong nhà kho chất đầy là các bao lương thực.

Chí ít cũng phải có vài ngàn kg.

Từ nhìn xem trong kho bộ dáng, quan binh hiển nhiên cũng đã lấy đi khoảng chừng một phần ba lương thực.

Có lẽ là bởi vì không có phương tiện vận chuyển, nơi này cách huyện thành xa.... Cho lên số lương thực này bị bỏ lại.

Vui sướиɠ mà khép lại cửa nhà kho lương thực, Lâm Thiên có chút không kịp chờ đợi mà chuyển hướng đến nhà kho tiếp theo.

Cửa nhà kho thứ 3 vẫn như cũ bị mở ra.

Bước vào bên trong nhìn xem, Lâm Thiên liền xác định đây là kho khoáng thạch.

Trong kho ngoại trừ một đống quặng sắt ra còn có đủ loại da lông. Số lượng rất nhiều rất nhiều.

Quặng sắt hay da lông cũng là rất đáng giá. Lâm Thiên cũng là hài lòng với thu hoạch này.

Một nhà kho tiếp theo đồ vật rất nhanh cũng lọt vào tầm mắt của Lâm Thiên.

Là vũ khí trang bị. Trong kho chất đầy vũ khí trang bị.

Khép lại cửa, hắn liền đi tới một ngôi nhà cuối cùng.

Ngôi nhà này từ bên ngoài nhìn xem thì cũng không giống như nhà kho.

Lâm Thiên theo cửa mở đi vào, bên trong ngôi nhà liền thật không phải nhà kho. Mà là một ngôi nhà ở.

Sở dĩ nói là nhà ở là bởi vì bên trong bàn ghế, giường nằm.... mọi thứ đều đầy đủ.

Thậm chí còn có phần sang trọng hơn tất cả những căn phòng ở khác.

Nghĩ nghĩ một chút, Lâm Thiên liền đưa ra suy đoán chỗ này có thể là nơi ở của thủ lĩnh sơn trại.

Trong phòng mọi thứ cũng đã bị lục tung lên.

Ánh mắt đảo qua trong phòng một hồi, Lâm Thiên liền đi tới chỗ cái bàn ở góc phòng. Trên bàn đặt một cái hộp gỗ nhỏ đã bị mở ra. Dưới chân bàn thì có vài tờ giấy bị vứt rải rác.

Trong hộp gỗ nhỏ là không còn gì cả. Đồ bên trong hiển nhiên đã bị quan binh lấy đi.

Đưa mắt nhìn xuống dưới đất lộn xộn vài tờ giấy, Lâm Thiên ngồi xổm xuống, nhặt lên một tờ nhìn xem

Các loại hình thù cùng dày đặc chữ viết trên mặt tờ giấy. Nhìn qua một chút Lâm Thiên hai mắt liền toả sáng.

Mộc cung chế tạo bản vẽ

Tầm bắn: 150m

Nguyên liệu:....

Tờ giấy ghi lại đầy đủ nguyên vật liệu, các bước chế tạo mộc cung....

Mặc dù chỉ là nhìn qua, thế nhưng Lâm Thiên vẫn cảm thấy kích động vô cùng.

Người bình thường chỉ làm được các loại cung tên thô sơ. Tầm bắn không xa, sức sát thương kém.

Mà loại cung tên có bản vẽ này hiển nhiên thuộc về loại quân sự. Tầm bắn xa sức sát thương lớn.

Có bản vẽ này mang về, Lâm gia thôn sau đó cũng có thể chế tạo được mộc cung loại vũ khí quân sự này.

Nhớ đến buổi trưa khi quan binh cùng sơn tặc chiến đấu, cung tên gϊếŧ người từ ngoài trăm mét khoảng cách kia....

Chỉ nghĩ đến Lâm Thiên đã cảm thấy hưng phấn kích động.

Cẩn thận thu giữ tờ giấy ghi lại cách chế tạo mộc cung, Lâm Thiên tầm mắt chuyển sang những tờ giấy còn lại trên đất.

- Trường đao chế tạo bản vẽ, trường thương chế tạo bản vẽ, tấm thuẫn chế tạo bản vẽ , thang mây chế tạo bản vẽ .... Ha ha..

Từng tờ giấy cầm lên, Lâm Thiên nhìn qua liền không nhịn được mà cười lớn lên. Mấy tấm bản vẽ này thế nhưng là đại thu hoạch của hắn.

Phải biết (Kỷ Nguyên) Bên trong các loại bản vẽ vũ khí quân sự gần như toàn bộ đều là thuộc về triều đình quản lý. Cấm buôn bán...

Lần này Lâm Thiên quả thực là có thu hoạch lớn rồi.

Không nói đến lương thực, gỗ, vũ khí trang bị trong kho cùng tập kết ngoài cổng trại. Mấy tấm bản vẽ này cũng là đại thu hoạch.

Lương thực, gỗ... các loại là vật phẩm cần thiết trước mắt để phát triển thôn trang.

Mà bản vẽ hay vũ khí trang bị thì lại là vật phẩm chiến lược dùng khi thôn trang đã phát triển.

Thu hoạch quá lớn, Lâm Thiên đều nhanh cười không ngừng được.....

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm sau buổi sáng sớm Lâm Thiên đã không chịu được kích động mà lao ra khỏi sơn trại chờ đón Mã An mấy người.

Một đêm trôi qua, dù là bên trong hay bên ngoài sơn trại thì thi thể sơn tặc, vết máu .... Đều đã biến mất. Còn lại chỉ là từng đống vũ khí áo giáp do Lâm Thiên thu thập lại buổi chiều hôm qua.

Thi thể, vết máu các thứ là biến mất. Thế nhưng một chuyện làm cho Lâm Thiên buồn bực đó là trên người sơn tặc các loại quần áo, trang bị cũng không có biến mất, mà trơ lơ nằm trên đất.

Này để cho Lâm Thiên cảm thấy chiều hôm qua chính mình lật từng cái xác lột ra trang bị là hành động sai lầm.

(Kỷ Nguyên) Cái tính năng xác người biến mất trang bị ở lại này nếu như hắn biết trước, như vậy hôm qua đã không phải vất vả chịu đựng buồn nôn vài giờ đồng hồ...

Ở trên con đường lớn cách sơn trại vài trăm mét chờ đợi vài giờ, Lâm Thiên sau đó liền thấy Mã An dẫn theo nhóm hương dũng đi đến.

Nhìn thấy Lâm Thiên, Mã An vội vã chạy đến mà hỏi:

- Thôn trưởng, ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì.

Lâm Thiên lắc lắc đầu, cười vui vẻ nói :

- Mã An, chúng ta lần này thế nhưng là có đại thu hoạch.

- Đại thu hoạch?

Nghe vậy, Mã An đầy mặt nghi ngờ.

Lâm Thiên cười ha ha mà nói:

- Các huynh đệ vất vả rồi. Bây giờ ta có một cái nhiệm vụ quan trọng, đó là cần 2 người nhanh chóng đi về thôn của chúng ta ... Nói Lâm Sơn điều người, điều phương tiện vận chuyển tới đây.

- Tất cả các loại phương tiện có thể chở hàng được thì đều mang đến đây. Trong thôn người nào có sức khỏe cũng đều phải nhanh chóng đến đây. Những việc đang làm dở tạm thời gác lại....

- Người nào xung phong sao? Yên tâm đi, làm nhanh chóng nhiệm vụ này, phần thưởng là không thiếu được.

- Thôn trưởng, ta đi. Ta chạy nhanh...

- Còn có ta....

- Ân. Đi thôi!

Lâm Thiên gật đầu, hai người hương dũng khỏe mạnh quay người lao vụt đi.

Mã An lúc này nhìn xem Lâm Thiên cười hỏi:

- Thôn trưởng, ngươi nói xem là có chuyện gì a...

- Đại thu hoạch a. Chỉ vận chuyển thôi, thôn chúng ta phải mất vài ngày để chở đồ.... Lương thực cả một ngôi nhà lớn mới chứa hết, vũ khí trang bị đếm không xuể....

- Thật sự a thôn trưởng?

- Không tin mọi người liền đi tới nhìn.

Dẫn theo một đoàn người, Lâm Thiên nhanh chóng trở về sơn trại.

Không ngoài sở liệu của hắn. Khi nhìn thấy trước cửa sơn trại chất thành đống cao vũ khí trang bị, Mã An cùng với các hương dũng đều là trợn tròn mắt.

Vào trong sơn trại, nhìn xem đủ loại thu hoạch sau, cả đám liền hét rầm lên, nhảy nhót tưng bừng như những đứa trẻ....

Thời gian đến chừng buổi trưa, Lâm Sơn đi đầu dẫn theo đoàn người khoảng chừng 80 người của Lâm gia thôn đi đến.

Trong thôn có 5 đầu trâu thì đều được tận dụng làm vật kéo xe. Ngoài ra vài còn lừa kéo xe cũng đều được tận dụng.

Thậm chí vài chiếc xe kéo không có vật kéo, người trong thôn liền thay thế gia súc kéo xe.

Nói thì là như vậy, thế nhưng trong thôn xe kéo không nhiều. Ước chừng cũng chỉ tầm hơn 10 chiếc xe.

- Thôn trưởng!

- Tới rồi tới rồi. Mọi người nhanh chóng vào bên trong sơn trại nghỉ ngơi một hồi, tiếp đó đem vật phẩm vận chuyển về thôn....

- Thôn trưởng, chúng ta đi đến đây cũng là ngồi xe trâu lừa kéo... Bây giờ liền bắt đầu vận chuyển hàng hóa.

- Đúng a thôn trưởng, chúng ta chưa cần nghỉ ngơi....

Thôn dân nhóm người nhao nhao nói.

Lâm Thiên thấy vậy cũng liền để cho mọi người bắt đầu công việc bốc xếp hàng hoá.

Nhìn xem hưng phấn nhóm thôn dân, Lâm Thiên đi tới bên cạnh Lâm Sơn mà dò hỏi:

- Lâm lão, trên đường có gặp Mã An mấy người sao?

Trước đó Mã An mấy người hương dũng đã tận dụng xe kéo trong sơn trại, chất hai xe đầy lương thực rồi dùng sức người kéo về thôn.

- Có gặp a thôn trưởng. Mấy người kéo một xe, ta muốn thêm vài người giúp thì mấy tên tiểu tử đó nói không cần. Nói là còn rất nhiều đồ vật cần vận chuyển.

Lâm Sơn đáp lời. Trên khuôn mặt cũng không che giấu nổi vui sướиɠ tâm trạng.

- Một hồi làm phiền Lâm lão theo xe vận chuyển trở về thôn. Nơi này rất nhiều vật tư... Về thôn sau cũng phải được phân loại, xếp gọn gàng....

- Thôn trưởng yên tâm đi. Trước khi đến đây ta có để lại vài người có sức khỏe trong thôn, mục đích là để bọn họ xây dựng vài chiếc nhà kho tạm thời để bảo quản vật tư dễ hư hại...

- Lâm lão làm việc lo trước tính sau, ta đây yên tâm.

Hài lòng mà gật đầu, Lâm Thiên cười nói:

- Lâm lão ở đây chờ phút chốc rồi cùng mọi người cùng về. Ta đi hỗ trợ mọi người chuyển hàng...

- Thôn trưởng, chúng ta cùng làm a. Ta cũng chưa có già yếu vô dụng.

- Ha ha... Như vậy tốt lắm....

Lâm gia thôn nhóm người mang đến xe kéo hiển nhiên là rất ít. Xe trâu xe lừa kéo đầy vật tư đi về thôn sau còn dư lại người cũng rất nhiều.

Mọi người sau đó thống nhất tận dụng thêm vài chiếc xe kéo còn lại trong sơn trại, dùng sức người kéo xe....

Theo tốc độ vận chuyển, trận này vận chuyển thời gian ít nhất phải mất 3 ngày.