Chương 18

18.

Ngữ khí thật bình tĩnh, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng khi mỗi câu mỗi chữ đánh thẳng vào tim, ánh mắt vốn còn mang theo chút nghi hoặc của Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng được giải đáp.

Thảo nào Lam Vong Cơ lại xuất hiện ở đây, thảo nào tiêu đầu lại gọi y là "Ân công".

Chẳng trách, lần nào mình đi tìm y, đều không thấy y ở nhà.

Hóa ra tất cả đều là do âm kém dương sai.*

(*Âm kém dương sai : có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người.)

Sau khi biết chuyện mình suy đoán là thật, trong lòng Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào không nói được gì, chỉ muốn ra sức mà ôm lấy y.

Khoảng thời gian đó, Ngụy Vô Tiện luôn phải trốn đông trốn tây, hắn mang nỗi nhớ nhung khắc sâu vào xương cốt, cẩn cẩn thận thận gom góp những mảng ký ức tươi đẹp lúc còn sống cùng sư huynh lại, sau đó giấu vào một cái hòm đặt ở nơi sâu nhất trong đáy lòng. Hệt như cất đi viên kẹo đường mà mình thích nhất, thỉnh thoảng mệt mỏi hoặc đau đớn đến mức không chịu nổi mới cực kỳ không nỡ mà lấy ra liếʍ một ngụm. Sau đó, hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh để có thể tiếp tục kiên trì.

Mấy năm nay trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng chẳng phải là không thắc mắc chuyện Lam Vong Cơ có đi tìm mình hay không, nhưng lại không dám phỏng đoán xem đến cùng là Lam Vong Cơ quyết tâm tìm hắn đến mức nào. Dù sao lúc còn niên thiếu sư huynh cũng chưa đánh dấu hắn, dường như vẫn duy trì một khoảng cách khó mà vượt qua. Chỉ có hắn năm đó, thiếu niên mười sáu tuổi mỗi lần thân mật đều muốn nhét mình vào lòng bàn tay đối phương, ước gì bị người ta làm những chuyện quá phận hơn nữa.

Từ sau khi xuống núi, hắn cũng coi như hiểu biết thêm một chút, lúc này mới biết rằng thật ra năm đó sư huynh đệ bọn họ chưa làm gì quá phận hết, chứ đừng nói tới những việc mà phu thê nên có, từ đầu đến cuối vẫn tự kiềm chế giữ đạo quân tử. Làm mấy năm nay mỗi khi nhớ lại Ngụy Vô Tiện đều cảm thấy vô cùng phiền muộn, lại mơ hồ có chút lo lắng, sợ rằng mình chưa kịp mang bản thân giao hết cho sư huynh, đối phương có khi nào vì không tìm thấy người mà quên mất hắn hay không. Dù gì thì xem qua mấy thoại bản, loại chuyện bội tình bạc nghĩa linh tinh này cũng không phải là hiếm thấy.

Tuy Ngụy Vô Tiện không tin sư huynh là người như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm muốn chết. Sau khi gặp lại, mỗi lần đυ.ng chạm đều cố tìm cách thử xem trong thời gian năm năm này đối phương có niềm vui mới nào hay là có quên mất hắn hay không. Lúc Ngụy Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ, bản thân hắn cảnh giác giống hệt một con nhím xù lông, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ không thèm để ý. Lại còn cố tình hít lấy hít để mùi hương trên người Lam Vong Cơ, ngửi xem trên người sư huynh nhà mình còn có hơi thở của Khôn trạch nào khác không. Nhỡ may chỉ cần có một chút, hắn sẽ nhanh chóng thừa cơ dùng khí vị của chính mình che lấp đi.

May mà, hắn không ngửi thấy cái gì hết. Trên người sư huynh vẫn chỉ có mùi đàn hương thanh đạm dễ chịu, thậm chí còn thuần thục hơn rất nhiều. Khiến mỗi lần mùi hương ấy vương vấn nơi chóp mũi, Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, chỉ muốn được y kéo vào lòng mà ôm hôn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy. Hơn nữa, lúc nãy y còn nói...

"Ngụy Anh, mấy năm nay ta vẫn luôn đi tìm đệ."

Trái tim Ngụy Vô Tiện tan chảy mất rồi!

Chẳng trách hắn còn ngửi thấy hương vị của gió cát đại mạc trên người sư huynh nhà mình. Vốn là công tử thế gia thanh quý như ngọc, thế mà năm năm nay vì mình bôn ba khắp nơi, vạn dặm tìm kiếm...

Ngụy Vô Tiện trở tay, siết chặt lấy mấy ngón tay Lam Vong Cơ, có chút bối rối, thanh âm còn mang chút nghẹn ngào:

"Lam Trạm, huynh..."

Giờ phút này Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng cảm thấy được đối phương cuối cùng cũng chịu buông một số chuyện xuống, vẫn là tiểu sư đệ mười phần ngọt ngào năm năm trước hay vùi trong l*иg ngực mình mà giương đôi mắt to tròn lên, trong ánh nhìn mang theo vô vàn ỷ lại. Trái tim Lam Vong Cơ lập tức mềm nhũn, theo thói quen muốn đưa tay xoa xoa đầu hắn. Y ôm chặt Khôn trạch còn chưa qua cửa nhà mình vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên lọn tóc mai bên vành tai trắng nõn:

"Ừm."

"Khụ!"

Ôn Tình đúng là không thể chịu nổi hai người này nữa, dính với nhau cùng một chỗ không coi ai ra gì, thầm nghĩ rõ ràng cái gì cũng không làm, sao vẫn khiến người khác buồn nôn như vậy chứ.

"Trước hết hai người đừng chỉ lo ôn chuyện, bên ngoài vẫn còn truy binh đấy."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, đưa mắt nhìn vành tai đã đỏ bừng lên của Lam Vong Cơ, tuy trong lòng vô cùng không muốn cũng phải buông tha chuyện cùng sư huynh nhà mình đυ.ng đυ.ng chạm chạm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay người nọ. Sau khi tâm ý tương thông, có vẻ như da mặt lại dày hơn một chút, sánh ngang với tường thành rồi, thản nhiên nói:

"Vết thương ổn rồi thì thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài trước rồi tính sau."

Người nhà họ Ôn nghe thấy vậy thì nhanh chóng đứng lên thu thập hành lý, Ôn Uyển ngẩng cái đầu nhỏ đang vùi trong vòng tay của Ôn bà bà lên, nhỏ giọng nói:

"Ngụy ca ca rất vui vẻ nha... Sau này mỗi lần gặp ác mộng cũng sẽ không sợ đến phát khóc nữa phải không?"

Tuy khi ấy nó vẫn còn nhỏ, nhưng thỉnh thoảng ban đêm cách một cánh cửa đá vẫn nghe được tiếng thở dốc hoảng sợ cùng thanh âm nức nở của Ngụy Vô Tiện do bị khí tức của Càn nguyên ám ảnh mà mơ gặp ác mộng. Sự đau đớn đó khiến lòng bàn tay nhỏ bé đầy thịt của nó cũng đổ mồ hôi, luôn hi vọng Ngụy ca ca tìm được "sư huynh" mà huynh ấy thường xuyên nhắc đến sớm một chút. Giống như chỉ cần tìm được người đó, Ngụy ca ca sẽ không đau nữa.

Ôn bà bà xoa xoa đầu Ôn Uyển, đáp:

"Đúng rồi."

Rõ ràng đường đi lối rẽ dưới này cực kỳ rắc rối phức tạp, chẳng hiểu sao lại có thể đuổi theo nhanh vậy. Trong gian thạch thất có giấu càn khôn, đằng sau cũng không phải đường cụt, vẫn còn một lối thoát phía sau. Một tiếng "lách cách" vang lên, Ngụy Vô Tiện mở cửa ra, người nhà họ Ôn thu xếp ổn thỏa lập tức vòng qua hắn đi ra ngoài, nhìn qua đã thấy mấy năm nay chạy trốn nhiều thành quen, mọi tiếng động đều được đè xuống mức thấp nhất, đến thở mạnh cũng không dám. Ôn Uyển thân thể nhỏ nhắn, ôm trong tay túi quần áo cũng nhỏ mà bà bà đã chuẩn bị tốt cho mình, ngoan ngoãn lùi lại bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Hắn thuận tay vỗ vỗ đầu đứa nhỏ kia, nhíu mày nói:

"Cũng không hiểu sao mà đuổi theo nhanh vậy, mũi chó à mà thính thế?"

Lam Vong Cơ im lặng một lúc mới nhàn nhạt nói:

"Tin hương."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn vạch cổ áo của chính mình ra ngửi ngửi:

"Thế tại sao chính ta lại không ngửi thấy?"

Lam Vong Cơ không nói trước một câu, gần như là ngay lập tức kéo cổ áo lỏng lẻo của hắn lại, che kín mít, nói:

"Nơi này phần lớn là Trung dung, không ngửi thấy tin hương của đệ, chỉ có Càn nguyên ngửi thấy thôi."

Ngụy Vô Tiện cũng không nhạy cảm với tin hương của chính mình cho lắm, nhưng truy binh của Ôn gia bên kia có rất nhiều Càn nguyên, đặc biệt mẫn cảm đối với mùi hương này. Ôn Tình thấp giọng nói:

"Ngươi lại còn đang trong tin kỳ, tin hương cực kỳ nồng nặc. Sợ rằng đúng là bọn chúng dựa theo tin hương của ngươi mà đuổi tới."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Thế chẳng phải ta đây là một cái bia sống sao?"

Ôn Tình sửa lại lời hắn:

"Là một cái bia sống chạy lung tung khắp nơi."

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lúc rồi nói với Ôn Tình:

"Các ngươi đi trước đi, ta và Lam Trạm sẽ đuổi theo sau."

Hiện giờ cục diện đã thành như vậy, nếu tiếp tục đi theo đám người Ôn Tình, phụ nữ người già và trẻ em đi chậm làm chậm, quãng đường từ chỗ này đến lối ra lại xa, nói không chừng đến nửa đường đã bị tóm cả lũ rồi. Thay vì chờ bọn chúng từ đằng sau đánh đến, chi bằng chủ động đối chiến còn hiệu quả hơn. Hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian cho tốp người Ôn Tình dư sức bỏ chạy. Ôn Tình có chút do dự, nói:

"Nhưng tin kỳ của ngươi vừa mới bộc phát một lần, nhỡ may lại thêm một lần nữa thì sao? Viên thuốc cuối cùng cũng bị A Ninh làm mất trong lúc hỗn loạn rồi, Thanh tu hoàn bình thường không khống chế được đâu. Tin kỳ của ngươi đã bị đè ép lâu lắm rồi, lần này lại không đánh dấu, đương nhiên là không giải quyết được, đến lúc đó nhỡ may tin kỳ phát tác..."

Ngụy Vô Tiện khoát tay ngắt lời nàng:

"Yên tâm đi, ta bên này đánh nhanh thắng nhanh."

"Chỉ mong là vậy." Ôn Tình lục lại cái túi đang đeo trên người một lúc, lấy ra mấy viên Thanh tu hoàn, ném vào tay Lam Vong Cơ: "Lam nhị công tử, mặc kệ là có tác dụng hay không, dùng cái này cấp cứu trước."

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Đa tạ."

Ôn Tình vốn định nói thêm, nhưng thời gian đã không cho phép nữa rồi, đành phải kiên quyết dứt khoát dẫn theo người nhà họ Ôn chạy trốn bằng một con đường khác. Càng đi sâu vào trong vách đá ám đạo thì càng tối đen như mực, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ ngọn nến trên tay Ôn Tình soi rõ đường đi. Người nhà họ Ôn vội vội vàng vàng như chạy nạn, Ôn Uyển ôm tay nải nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong ánh nến bập bùng, được Ôn bà bà nắm tay dắt đi từng bước khó khăn:

"Bà bà, sao chúng ta lại phải bỏ đi..."

"A Uyển ngoan, chúng ta đi đến một chỗ chơi thật vui, còn có rất nhiều bươm bướm nhỏ nữa. Không phải con rất thích bươm bướm nhỏ sao?"

"Được ạ! A Uyển muốn đi!"

Nói đi nói lại, cùng lắm cũng chỉ là một đám người tay trói gà không chặt, muốn trong thời kỳ loạn lạc tìm chỗ nào đó an toàn mà sinh sống. Mặc dù là người của Ôn gia, nhưng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, lại bị võ lâm chính đạo coi như cá mè một lứa mà trừng phạt, khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay.

Ngụy Vô Tiện nhìn theo bọn họ, đến khi bóng dáng nhỏ bé của Ôn Uyển mang theo cái tay nải màu trắng biến mất ở khúc rẽ mới đưa tay bắn ra một viên đá.

"Vèo..."

Viên đá nhỏ xé gió mà đi, trong chốc lát đυ.ng vào hàng loạt cơ quan bên trong thạch đạo dài thăm thẳm. Rất nhiều cửa đá cũ kỹ mang theo cát bụi từ phía trên ầm ầm hạ xuống, từng tiếng "rầm", "rầm" liên tiếp vang lên. Chớp mắt một cái, một loạt cửa đá dần dần thong thả ngăn chặn tầm nhìn của họ, lặng yên che lấp tia sáng le lói ở cuối con đường. Ngụy Vô Tiện cầm lấy Tùy Tiện, nhìn về phía Lam Vong Cơ, đáy mắt tràn đầy ý cười:

"Sư huynh, chi bằng chúng ta cùng nhau đuổi theo đám chó săn kia đi?"

Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:

"Chiều theo đệ."

Khóe miệng của Ngụy Vô Tiện lập tức cong lên, giống như đã lường trước được câu trả lời này, bước đến bên cạnh y, vai sánh vai mà nói:

"Được."

Từ khi còn nhỏ đã vậy, cho dù Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì, Lam Vong Cơ sẽ luôn luôn chiều theo hắn, thật ra chẳng cần thiết phải bày đặt lên tiếng hỏi trước như vậy. Sự ăn ý giống như đã hòa tan trong xương thịt, chưa bao giờ thay đổi.

Nếu có người dám đυ.ng đến đối phương dù chỉ một chút... vậy thì chiến thôi!