Chương 4

4.

Cả người Ngụy Vô Tiện chôn trong tấm chăn mỏng mà Lam Vong Cơ phủ thêm cho hắn, khoanh chân ngồi trên giường, lệch người dựa vào bên hông Lam Vong Cơ, hứng chí bừng bừng cầm lấy cái hộp nhỏ mà Lam Vong Cơ mang về cho hắn, còn có cả một cái hoa đăng lớn bằng bàn tay cùng với một ít bánh trái đồ ăn vặt. Ngụy Vô Tiện cẩn thận ngắm nghía cái hoa đăng nhỏ kia:

"Ơ, sao huynh biết ta từng muốn cái này vậy?"

Vừa rồi Lam Vong Cơ đem chăn gối trên giường bị thiếu niên lăn lộn làm loạn thành một nùi trải lại tử tế, sau đó mang một tấm đệm thật dày từ trong phòng chính mình đến đặt lên trên rồi mới ngồi xuống bên giường. Y nói:

"Không muốn nữa?"

Năm ngoái Ngụy Vô Tiện không biết bao nhiêu lần bày ra cái vẻ mặt đau khổ lảm nhảm bên tai y, Lam Vong Cơ đương nhiên là lặng im mà ghi nhớ.

Ngụy Vô Tiện "Ôi" một tiếng, ôm chặt hoa đăng nhỏ vào ngực giống như bảo bối, hai chân hơi co lên, cười nói:

"Tất nhiên là muốn! Cảm ơn sư huynh!"

Bàn chân trắng nõn lạnh lẽo vô tình giẫm lên đùi Lam Vong Cơ. Hàng mi của y run lên, hạ mắt xuống cầm lấy cổ chân Ngụy Vô Tiện mà nhét vào trong ổ chăn đã được ủ ấm như bếp lò, đầu ngón tay vẫn nán lại trên mắt cá chân một chút, giống như muốn thử xem đã đủ ấm chưa, nói:

"Trời lạnh, đừng chạy lung tung."

Ngụy Vô Tiện bị y lật tẩy cũng không buồn bực, cười hì hì nói:

"Thì là chán quá chứ sao. Huynh về rồi ta sẽ không chán nữa."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nhét khối kẹo sữa vào miệng, ngạc nhiên nói:

"Phải rồi, sao lại về sớm thế?"

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ khựng lại một chút, chỉnh lại góc chăn, thấy Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng hừ hừ chui vào lòng mình, y lấy khăn vải trong ngực ra, lau sạch vụn bánh dính trên tay hắn rồi đem nó ủ ấm trong lòng bàn tay to lớn:

"Có chút việc."

Đương nhiên y sẽ không nói là vì chuyện gì, nhưng thật ra lại là vì một người.

Vốn dĩ Lam Hi Thần còn muốn giữ y ở lại mấy ngày nữa, nhưng trong lòng y luôn thấp thỏm không yên, nghĩ đến mỗi lần trở về căn nhà nhỏ trên núi đều thấy dáng vẻ mừng rỡ của Ngụy Vô Tiện ở ngay đấy thì y biết người này chắc chắn là đã đứng đợi ở đây lâu rồi. Vậy nên lần đầu tiên trong đời y đến gặp Lam Khải Nhân thông báo một tiếng, sau đó sớm trở về, tận đến khi nhìn thấy người này mới có thể đem trái tim yên yên ổn ổn mà nhét lại vào l*иg ngực trống trải.

Ngụy Vô Tiện "ồ" một tiếng, ngọ ngoa ngọ nguậy trong ngực y, nói chung là có chút mệt mỏi, cũng không hỏi nhiều. Lam Vong Cơ biết dáng vẻ này của hắn là buồn ngủ rồi, trong lòng hiểu rõ người này vào đông lúc nào cũng tham lam nhớ nhung hơi ấm của ổ chăn, cho nên thuận tay đem người đặt vào trong chăn, thu xếp cho ổn rồi mới đứng dậy chuẩn bị quay người về phòng. Kết quả là vừa đứng dậy đã cảm thấy ai đó từ đằng sau túm lấy áo mình. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn, đúng là nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang cố mở đôi mắt đã díu lại ra, đưa tay lần mò trên ống tay áo y, hàm hàm hồ hồ nói:

"Sư huynh, huynh có thể ngủ cùng ta không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Tuy nói rằng chuyện Ngụy Vô Tiện nửa đêm lén chui vào trong chăn y cũng không phải hiếm thấy, nhưng sau khi Lam Vong Cơ hiểu rõ tình cảm của chính mình, đối với chuyện này trong lòng sẽ cảm thấy phức tạp, cho nên số lần ôm hắn ngủ cũng ít hơn. Nhưng mà y nghe thấy Ngụy Vô Tiện nũng nịu gọi hai câu "Nhị ca ca", cuối cùng vẫn là giơ tay đầu hàng.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện cực kỳ vui vẻ, tay chân liền quấn lấy người vừa mới cởϊ áσ khoác chui vào trong chăn, hài lòng mà đem đầu vùi vào ngực y, hít hà một hơi tràn ngập vị đàn hương, cảm thấy chút trống trải trong trái tim mình như được lấp đầy.

Cơ thể vừa mềm mại vừa ấm áp trong l*иg ngực khiến cho trái tim Lam Vong Cơ khẽ run lên, cánh tay bối rối không biết nên ôm hắn như thế nào cho ổn. Nhưng cũng may Ngụy Vô Tiện sau khi chui vào lòng y thì lập tức ngủ say, cũng không để ý đến sự mất tự nhiên này. Sư đệ kém hai tuổi ngoan ngoãn vùi mặt vào trong l*иg ngực rộng lớn của Lam Vong Cơ, lầm bà lầm bầm:

"Lam Trạm, huynh thơm quá đi mất..."

Nói đến cũng lạ, phần lớn những người chưa phân hóa đều không ngửi thấy tin hương, nhưng hôm nay Ngụy Vô Tiện lại mơ hồ cảm giác mùi hương này như có như không từng chút một len lỏi khắp toàn thân, lan đến từng tấc da tấc thịt, nhẹ nhàng vuốt ve tâm tư đang xao động của hắn.

Lam Vong Cơ vỗ về người trong lòng, ôm chặt hắn thêm chút nữa.

Tiết trời mùa đông, ban đêm lại càng trở nên yên ắng hơn bao giờ hết. Nhưng đến gần nửa đêm lại bắt đầu có dị động. Lam Vong Cơ là bị người đang phát run trong l*иg ngực làm cho bừng tỉnh.

Y còn chưa kịp xác định xem xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo thường ngày của thiếu niên đã trở nên khàn khàn run rẩy, giống như được tẩm đầy mùi vị mật ngọt nồng nàn không tan, thân thể ướt đẫm mồ hôi dán vào người mình, từng tấc da thịt nóng như thiêu như đốt. Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát rồi nhẹ giọng gọi:

"Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện ôm y, hô hấp khó khăn, trong miệng lẩm bẩm "thật là khó chịu" hoặc là thấp giọng khàn khàn kêu tên y, hoặc là gọi "sư huynh". Lam Vong Cơ vốn còn muốn thử gọi hắn thêm lần nữa, thế nhưng lại cảm nhận được một dòng dịch thể ấm áp chảy dọc theo bắp đùi của thiếu niên đang đặt trên người mình, tin hương ngọt ngào không một tiếng động theo từng hơi thở của hắn tràn ra, mơn man nơi đầu mũi khiến cho da đầu Lam Vong Cơ tê dại đi, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Năm nay Ngụy Vô Tiện mười sáu tuổi, đã đến tuổi phải... phân hóa rồi.

Lam Vong Cơ hoảng hốt nhấc người dậy, đem hắn ôm vào lòng, nhớ lại cảnh tượng khi chính mình phân hóa, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Nói cho cùng lúc mình phân hóa cũng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, không đến mức như dáng vẻ lúc này của Ngụy Vô Tiện.

Đôi mắt của thiếu niên tràn ngập hơi nước, hai má phiếm hồng, cả người mềm nhũn đến mức đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi. Từ trên xuống dưới giống như là được tẩm một lớp xuân dược nồng nàn, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm, hai bắp đùi vì khó chịu mà co lại không ngừng vặn vẹo, hơi thở dồn dập, mái tóc thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tăng thêm vài tia ý vị quyến rũ:

"Sư huynh..."

Đáy lòng Lam Vong Cơ không nhịn được mà run lên một cái, tình trạng này tượng trưng cho việc phân hóa thành Khôn Trạch. Nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, y đã không có thời gian mà suy nghĩ nhiều nữa. Đến việc nhìn Ngụy Vô Tiện nhiều thêm một cái liếc mắt y cũng không dám, tay chân cứng nhắc mà dùng chăn bọc hắn lại, thấp giọng nói:

"Ta mang đệ đến dược lư."

Sư phụ còn đang bế quan, mùi của Khôn trạch khi phân hóa lại nồng nàn quá mức, nếu như mang thẳng xuống dưới chân núi tìm y quán sẽ không tránh khỏi việc thu hút Càn nguyên khác đến, xảy ra chuyện gì đến chính y cũng không dám tưởng tượng, cho nên chỉ có thể hi vọng trong dược lư của họ có Thanh Tu hoàn, dùng nó tạm khống chế. Hơn nữa trong dược lư mùi thuốc nồng đậm, có thể che bớt đi một chút mùi của Càn nguyên, nếu tìm được thuốc rồi thì nhất định y phải cách xa Ngụy Vô Tiện một chút. Nói chung là Ngụy Vô Tiện không thể tiếp xúc thân mật với y, ngộ nhỡ...

Trong đầu y vẫn đang còn căng thẳng suy nghĩ, lại cảm thấy cổ họng nóng lên, hơi thở ướŧ áŧ ngọt ngào cùng với tin hương mị hoặc đánh thẳng vào mỗi tấc da thịt, khiến l*иg ngực Lam Vong Cơ gần như nổ tung, suýt chút nữa đã đem người đè xuống phóng túng một trận. Cũng may là còn lại một tia lý trí, Lam Vong Cơ khó khăn hít một hơi, cúi xuống bế hắn lên, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, để mặc cho Ngụy Vô Tiện kề môi vào giữa cổ y mà cọ qua cọ lại, giọng nói cũng trở nên khàn đặc hệt như tiếng rêи ɾỉ:

"Chúng ta... đi đâu?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Đến chỗ an toàn."

Ngụy Vô Tiện mơ màng mà "ừm" một tiếng, vòng tay lên ôm chặt cổ y, đem khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi vùi vào khuôn ngực vững chãi, nói:

"Chỗ này an toàn nhất..."

Trong vòng tay của sư huynh, là nơi an toàn nhất...

L*иg ngực Lam Vong Cơ thắt lại, chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ to lớn từ dưới hạ thân dâng lên đang không ngừng cắn nuốt trái tim y. Lam Vong Cơ nhanh chóng ôm thiếu niên đã mềm nhũn kia chạy đến dược lư, có vẻ như không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa. Thế nhưng Bão Sơn tán nhân là Trung dung, Lam Vong Cơ lại là Càn nguyên, cũng không nghĩ đến Ngụy Vô Tiện sẽ phân hóa thành Khôn trạch, Thanh Tu hoàn lúc trước luyện ra ở dược lư đều đã đưa xuống y quán dưới chân núi đề phòng lúc cần dùng gấp, chỉ có thể tìm ra một chút Tĩnh Tâm hoàn giúp ngưng thần, khó mà áp chế xuống ngọn lửa du͙© vọиɠ của Khôn trạch trong lúc phân hóa. Lam Vong Cơ cầm lấy viên thuốc, đang định xoay người lại thì cảm thấy có một cỗ thân nhiệt ngọt ngào dày đặc áp vào lưng mình, cả người lập tức cứng lại. Tiếng thở dốc đáng thương của thiếu niên vang lên bên tai y, giống như con thú nhỏ vừa tủi thân vừa bối rối:

"Sư huynh... Ta khó chịu quá..."

Lam Vong Cơ chặn lại bàn tay đang sờ soạng ở thắt lưng mình, cảm thấy da thịt thiếu niên mềm mại đến mức có thể vắt ra nước, hai bắp đùi giống như khối bánh ngọt kẹp chặt hông y, lưng áo chỗ tiếp xúc với hạ thân hắn cũng đã ướt sũng một mảng. Lam Vong Cơ đè xuống suy nghĩ không nên có trong lòng rằng đó là nước gì, hai tai đỏ rực thở dốc, nhắm chặt hai mắt, khó khăn nói:

"Uống thuốc trước đi."

"Ta không uống thuốc đâu..."

Ngụy Vô Tiện thở dốc một hơi, nhẹ giọng nói, sau đó ngậm lấy vành tai y mà day cắn, theo bản năng vươn lưỡi ra liếʍ một chút, khiến cho toàn thân Lam Vong Cơ chấn động, suýt chút nữa không nhịn được mà đem người đè xuống đất trừng trị một phen:

"Ghét uống thuốc lắm..."

Tĩnh mạch hai bên thái dương Lam Vong Cơ co rút lại, thở gấp đến mức lục phủ ngũ tạng gần như đảo lộn, vành tai đỏ bừng vẫn bị thiếu niên không ngừng hết day lại liếʍ:

"Ngoan nào, không uống thuốc sẽ rất khó chịu."

Mùi hương của Càn nguyên và Khôn trạch vốn hấp dẫn lẫn nhau, không những chỉ mình Ngụy Vô Tiện chịu nỗi khổ bị tình nhiệt thiêu đốt mà Lam Vong Cơ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu đổi lại là người bình thường sợ là không thể duy trì sự tự chủ đến bây giờ, đã sớm đem Khôn trạch gần như đang động dục kia đặt dưới thân mà yêu thương một phen, thao đến khi nào đối phương thét to khuất phục thì mới thôi. Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn cố gắng nhịn, dùng sức túm chặt tay Ngụy Vô Tiện lại:

"Ngụy Anh, đừng nghịch nữa."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Vì sao chứ?"

Tuy là tay bị túm lại, nhưng vì thân thể hai người đang cọ sát vào nhau, dường như Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng tìm được cách làm bản thân thoải mái, vùi vào trong ngực y thì thầm:

"Sư huynh thật là thơm... Lạnh lạnh mát mát, thoải mái quá..."

Trong lòng Lam Vong Cơ càng thêm khẩn trương, biết rõ đây là tin hương của mình có tác dụng với hắn, tay run đến mức suýt chút nữa không đỡ nổi eo hắn.

"Đừng..."

Hai mắt Lam Vong Cơ trợn trừng, đối diện với con ngươi đen nhánh ngập nước. Cánh môi mềm mại dán lên môi y không ngừng mυ"ŧ mát, giống như đang liếʍ láp một khối mứt lê ngào đường, trong cổ họng tràn ra một tiếng ngâm sung sướиɠ đầy hưởng thụ, vừa khàn khàn lại mang theo chút ngọt ngào:

"Ưʍ..."

Cánh môi không ngừng hấp thu hơi thở tràn ngập mùi vị của Càn nguyên, đem du͙© vọиɠ mãnh liệt trong người hắn đè xuống một chút, kí©h thí©ɧ tiểu Khôn trạch thoải mái đến mức toàn thân phát run, nụ hôn lại càng thêm nhiệt tình.

Lam Vong Cơ ngơ ngác bị hắn hôn một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy chỉ môi chạm môi thôi thì chưa đủ thỏa mãn, đầu lưỡi thơm mềm vươn ra liếʍ láp đôi môi đang khép chặt của sư huynh nhà mình, nỉ non:

"Muốn nữa cơ..."

Lam Vong Cơ giật mình một cái, lấy lại tinh thần, đáy mắt dần dần nổi lên tia máu, đại não nổ tung một tiếng, vươn tay đỡ lấy gáy hắn, mạnh mẽ hôn xuống. Thiếu niên chưa từng hôn ai bao giờ, nhưng trong giờ phút này, lần đầu tiên chạm vào đôi môi đối phương, nếm được sự ngọt ngào nơi đầu môi thì không thể khống chế tình cảm dâng trào, nụ hôn sâu càng thêm triền miên nóng bỏng. Tiểu Khôn trạch bị hôn đến mức đầu óc hỗn loạn, thắt lưng mềm nhũn mà ngã vào ngực y, hai tay loạn xạ mà níu lấy vai áo của sư huynh mà mình tin tưởng nhất, mặc cho đôi môi của người đó muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà nụ hôn này cũng chỉ có thể giảm xuống một chút ham muốn, cảm giác trống rỗng phía dưới khiến cho hạ thân cảm thấy bất công, cũng muốn được chăm sóc. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà mở rộng hai chân, đem mớ hỗn loạn dưới thân mình bày ra cho Lam Vong Cơ xem, khó chịu đến mức gần như khóc lên. Lam Vong Cơ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngậm viên thuốc trong tay vào miệng rồi cúi xuống, tách đôi môi của Ngụy Vô Tiện ra, dùng lưỡi đẩy nó vào khoang miệng hắn. Một tay cầm lấy hạ thân đã rỉ nước của đối phương đang cọ loạn trên người mình vuốt nhẹ hai cái, khiến cho Ngụy Vô Tiện mềm nhũn eo thấp giọng rêи ɾỉ. Tay còn lại luồn xuống dưới, ngón tay hơn co lại một chút, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, thầm niệm kinh Phật trong lòng.

Phật môn dạy, kinh Phật có thể cứu vớt tất cả những tai ương khổ đau trên thế gian, người có tuệ căn* thường tìm đến phương pháp này. Niệm một câu đem tham, sân, si biến thành hư không, hóa giải yêu hận thù khổ mà phổ độ chúng sinh.

(*Tuệ căn: một trong Ngũ căn của Phật giáo, sáng suốt, thấy rõ nhân quả, tội phước, thấu đạt thực tướng, thấy biết rốt ráo bản chất của sự vật.)

"Quán tự tại bồ tát hành thâm. Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách."

"Ư..."

Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, bấu chặt lấy vai y, nước mắt không nhịn được mà tràn ra. Ngón tay có vài vết chai đang xoa nắn bên ngoài miệng huyệt rồi đâm thẳng vào, khiến cho vách thịt nhỏ của thiếu niên chưa từng nếm qua mùi vị hoan ái run rẩy co rút lại, dịch thể ướŧ áŧ trong suốt không ngừng rỉ ra đầy lòng bàn tay Lam Vong Cơ. Tin hương nồng nàn ngọt ngào quấn quýt trong từng hơi thở, mơn man nơi đầu mũi, khiến cho nụ hôn của Lam Vong Cơ càng thêm thô bạo, không ngừng day cắn môi hắn, ngón tay cắm vào thêm sâu hơn, khiến cho thiếu niên trong ngực không ngừng rêи ɾỉ:

"Sư huynh... Lam Trạm... Ư ư ư... Sâu quá..."

"Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc."

Thiếu niên Khôn trạch ngửa cổ lên, không ngừng thở dốc khóc lóc, nhưng hạ thân vẫn xoắn vặn siết chặt lấy ngón tay bên trong, hai chân đạp lung tung, mấy đầu ngón tay bấu chặt vào vai Lam Vong Cơ đến mức để lại dấu móng tay sâu hoắm, sảng khoái đến mức cả người run rẩy. Khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt, hàng mi đen dài vì kɧoáı ©ảʍ kịch liệt dưới hạ thân mà khép lại, giống như là chịu không nổi ngón tay kia hung hăng rút ra đâm vào mà yêu thương miết nhấn trong cơ thể, cảm thấy mình sắp hỏng đến nơi rồi. Nhưng hậu huyệt chặt chẽ giữa cánh mông trắng mịn lại giống như ăn tủy biết vị, không thể ngăn nổi bản thân rêи ɾỉ khi đối phương đưa thêm nhiều hơn một ngón tay vào:

"Nhị ca ca... Nhiều quá rồi..."

"Ư a a a sâu quá... nhẹ thôi... chỗ đó... A!"

"Xá Lợi Tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc..."

"Sư huynh, tay huynh... sâu quá... ư..."

Khóe mắt Ngụy Vô Tiện đỏ ửng, đem khuôn mặt hồng nhuận ướt đẫm mồ hôi vùi vào cổ y, mái tóc đen nhánh tán loạn để lộ ra từng chút da thịt trắng muốt. Tuyến thể không ngừng tỏa ra mùi hương ngọt ngào được che bên dưới, cái miệng xinh đẹp không ngừng rêи ɾỉ nói năng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn xuân tình tràn đầy quyến rũ:

"Muốn nữa... muốn Nhị ca ca..."

Lam Vong Cơ thở gấp một tiếng, vén mấy sợi tóc sau gáy hắn ra, sau đó cắn xuống tuyến thể, nơi quan trọng nhất đối với một Khôn trạch.

"Vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc.

Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đỏa y Bát nhã ba la mật đa cố tâm vô quái ngại; vô quái ngại cố vô hữu khủng bố; viễn ly điên đảo mộng tưởng; cứu cánh niết bàn, tam thế chư Phật y Bát nhã ba la mật đa cố đắc a nậu đa la tam miệu tam bồ đề."

Ngụy Vô Tiện hoảng hốt rên lên một tiếng rồi bắn ra trên ngực y, thân thể run rẩy cuộn lại, bởi vì đôi môi của y vẫn đặt trên tuyến thể sau gáy mà khóe miệng co quắp lại, nước mắt lưng tròng, thất thần không thôi. Lam Vong Cơ siết chặt tay ôm người vào lòng, cố gắng chịu đựng mà hôn lên môi hắn.

"Thị bối đức uổng cố, nhược phạm nghiệt trái."*

Y cũng chỉ là một người bình thường mà thôi...

__________________________

(* Tất cả những đoạn in nghiêng phía trên đều được trích trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.)