Chương 18

Kha Nguyệt lúc ở khách sạn đã kịp thay một chiếc váy hai đây màu trắng. Váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thon gọn, trắng nõn của cô. Thiếu nữ thân hình mảnh mai, gương mặt tinh sảo như búp bê. Ánh nắng chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô thoạt nhìn giống như tinh linh đang vui vẻ chơi đùa giữa làn nước biển xanh ngọc. Trong mắt Hiểu Phong chính là cảnh tượng đẹp nhất nhân gian.

Kha Nguyệt rất thích biển, thích không khí trong lành, thích được đùa nghịch trong làn nước trong xanh mát lạnh. Bởi vậy mà khi Hiểu Phong tự ý đưa cô đến đây. Kha Nguyệt cũng không có quá nhiều tức giận, và kháng cự.

Hiểu Phong chăm chú nhìn cô gái nhỏ của mình vui vẻ chơi đùa. Lúc cô tức giận anh cũng đã có chút hối hận rồi, nhưng khi thấy cô vui vẻ như vậy, anh cảm thấy mình bị cô giận một chút cũng đáng. Đã rất lâu rồi không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô. Hiểu Phong thở dài, Nguyệt Nguyệt bao giờ mới có thể chấp nhận tình cảm của anh đây.

Đang suy nghĩ miên man, bất chợt điện thoại trong túi Hiểu Phong vang lên. Ở ngoài này có chút ồn ào, không tiện nghe máy nên anh phải đi tìm một chỗ khuất gió, yên tĩnh một chút.

Hiểu Phong nghe xong điện thoại đi về thì lập tức đen mặt khi thấy Kha Nguyệt đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông ngoại quốc. Anh lập tức đi nhanh đến bên chỗ hai người đang đứng.

Người đàn ông kia nói gì đó khiến Kha Nguyệt cứ liên tục che miệng cười.

Hiểu Phong đi đến đứng chặn giữa hai người.

"Nguyệt! ai đây? ".

Người đàn ông ngoại quốc bị Hiểu Phong đột nhiên xuất hiện làm cho bất ngờ. Anh ta có một đầu tóc xoăn màu vàng kim. Ngoại hình thoạt nhìn chỉ khoảng hai mấy tuổi, gương mặt thiên hướng tinh sảo, với nước da trắng chính là một anh chàng âu mỹ đẹp trai nổi bật.

Anh ta hỏi Kha Nguyệt còn không quên đánh giá Hiểu Phong. Thấy Hiểu Phong cũng đang đánh giá mình. Ánh mắt có chút chán ghét, cũng có chút phòng bị.

Hiểu Phong đương nhiên là chán ghét ong bướm vây quanh cô gái của mình.

Kha Nguyệt bị Hiểu Phong đứng chắn ở đằng trước. Cô dò đầu nhỏ của mình ra, rụt rè trả lời.

"Anh ấy là anh trai của em".

Chàng trai ngoại quốc lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là vậy, xem ra thái độ của anh ta cũng không quá. Nếu anh có em gái xinh đẹp như vậy, cũng sẽ nhìn những tên con khác muốn tiếp cận em gái mình không vừa mắt.

Hiểu Phong khẽ liếc Kha Nguyệt đứng sau. Anh cười nhạt, nói lại một câu.

"Không phải! Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Cách xưng hô của cô ấy là tình thú của chúng tôi".

Cả Kha Nguyệt và anh chàng ngoại quốc đều trợn tròn mắt. Kha Nguyệt là có nhận thức mới về trình độ vô sỉ của anh trai. Còn anh chàng ngoại quốc lại nghĩ, chẳng lẽ bây giờ thể hiện tình yêu lại có thể bằng cách mới lạ như vậy sao, đúng là có chút một lời khó nói hết.

Kha Nguyệt định dẫy dụa một chút, phản bác lại một câu. Nhưng đã bị Hiểu Phong nắm lấy tay nhỏ.

"Chúng tôi đi trước".

Sau này không gặp lại!

Anh vừa nói xong lập tức kéo Kha Nguyệt đi.

Anh chàng ngoại quốc nhìn thấy bóng đáng hai người càng đi càng xa thì có chút ngớ người. Xem ra cặp đôi này không những cách xưng hô lạ, mà ở chung với nhau cũng lạ nữa. Kha Nguyệt vùng vẫy bị Hiểu Phong cầm chặt tay kéo đi.

Hai người nhìn qua chính là một người không muốn thuận theo, một người lại bá đạo ép buộc.