Chương 2: Một người trắng trẻo và thơm tho như vậy, không thể nhìn nhiều thêm

Mưa vẫn còn đang rơi tí tách.

Bầu trời âm u, đèn trong phòng học đều được bật sáng. Có một chút ánh mặt trời bên cửa sổ giúp sáng lên không ít, cùng với ánh sáng bên trong khiến Tấn Phong đang ngồi cạnh cửa sổ cảm thấy hơi chói mắt, đặc biệt do người bên cạnh.

Trên bục âm thanh của giáo viên ngữ văn vang vọng: "Mọi người cùng nhau đọc hai lần, Thiên nhai tiểu vũ, bắt đầu -"

"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, Thảo sắc dao khan, cận khước vô...." (*)

Âm thanh đọc bài vang khắp phòng học, học sinh cao tam đối với bài thơ cổ này nhất định phải thuộc lòng nên sớm đã thuộc làu làu, không cần động não vẫn có thể mở miệng đọc ra câu tiếp theo, chỉ là đọc không có chút tinh thần nào giống như cái máy phát thanh không có cảm xúc.

Tấn Phong mở miệng thành khẩu hình khi phát âm, đυ.c nước béo cò, chú ý lắng nghe thanh âm của bạn cùng bàn.

Thanh âm của cậu rất nhẹ, Tấn Phong không phí nhiều sức đã có thể nghe ra.

Sạch sẽ và êm dịu, kèm theo chút khẩu âm của người núi Xuân Vũ, một khi nghe qua liền khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

".....Tối thị nhất niên xuân hảo xứ, Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô"

Khi trong phòng bắt đầu đọc lần thứ hai, Tấn Phong hơi nghiêng người qua một chút, biết rõ còn cố ý hỏi: "Này, cậu tên là gì?"

Khi lại gần hắn có thể nhìn thấy làn da gần như không tì vết của người bạn nhỏ ngồi cùng bàn mới tới, ngoài ra còn có hàng mi xinh đẹp có chút quá mức kia.

"Tớ sao?" Cậu đang đọc thơ thì bị câu hỏi bất thình lình của hắn dọa sợ, lông mi khẽ run lên, đôi mắt trong veo càng tô điểm cho cậu.

"Ừ" Tấn Phong có hơi thất thần, nhìn chằm chằm hàng mi đang rung động của cậu, hắn cảm thấy trái tim trong lòng ngực của mình có chút ngứa.

Lâm Thanh Trì thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua giáo viên ngữ văn, sau đó cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ tên là Lâm Thanh Trì"

Tấn Phong lại gần thêm một chút: "Cái gì?"

Lâm Thanh Trì hoàn toàn không nhìn ra hắn đang cố ý, thành thành thật thật lặp lại: "Lâm Thanh Trì"

"Không có nghe rõ, cậu có thể nói to hơn một chút được không?"

Thấy mọi người sắp đọc xong bài thơ này, sợ rằng phòng yên tĩnh lại sẽ không tiện để nói chuyện, Lâm Thanh Trì nhích cái mông sát lại gần, ghé vào tai Tấn Phong nói: "Tớ tên là Lâm Thanh Trì"

Thiếu niên thở ra hơi nóng phả vào bên tai, khi cậu đang thì thầm nói tên mình, trong nháy mắt Tấn Phong cảm thấy thế giới yên lặng trong giây lát.

"Còn cậu?"

Tấn Phong nghe thấy cậu hỏi lại.

"Tấn Phong, tôi tên là Tấn Phong"

"À, bạn học Tấn Phong, cậu có thể hay không...." Lâm Thanh Trì ngượng ngùng đối với hắn nở nụ cười, bởi vì thanh âm đọc thơ đã dừng lại nên giọng nói của cậu cũng trở nên nhỏ đi: "Có thể cho tớ đọc sách cùng cậu được không?"

Tấn Phong sửng sốt trong giây lát sau đó lập tức đẩy cuốn sách giáo khoa đang mở kia qua, do dùng lực quá lớn hắn trực tiếp đẩy sách đến giữa bàn của Lâm Thanh Trì.

"Không cần phải gần tớ như vậy, cậu cũng cần phải nhìn mà" Lâm Thanh Trì nghiêng đầu qua, trầm giọng, đẩy quyển sách giáo khoa đến giữa bàn hai người.

Không biết có phải do khoảng cách quá gần hay không, Tấn Phong ngửi thấy mùi hương trên người cậu.

Đó là mùi xà phòng rất nhẹ, mùi hương có chút quen thuộc hình như là loại xà phòng bình thường nhất trong siêu thị, nhưng khi nó thổi từ Lâm Thanh Trì qua, Tấn Phong cảm thấy có hơi mê hoặc.

Làm thế nào mà lại thơm đến vậy.

---

Đây cũng là câu nói kết thúc cuộc trò chuyện riêng tư trong lớp của hai người, sau đó không còn nói thêm gì nữa.

Sau giờ học, có ba hoặc năm học sinh trong lớp vây quanh Lâm Thanh Trì, tò mò hỏi.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trông cậu trẻ quá, giống như học sinh sơ trung(*) vậy"

"Tháng sau tớ sẽ tròn mười tám tuổi...."

"Cậu ở đây một mình à? Cậu có quen ai ở đây không?"

"À, tớ ở một mình"

"Cậu trắng quá, mấy đứa nhỏ trên núi đều trắng như vậy sao?"

"Tớ...."(* Sơ trung = cấp 2)

Lâm Thanh Trì hoàn toàn không thể ứng phó hết được, khi bước vào một môi trường mới vốn cậu vừa khẩn trương vừa bất an nay còn bị vây quanh bởi vô số câu hỏi, khiến khuôn mặt cậu đều đỏ bừng và có chút bất lực.

Lúc này, Tấn Phong đang chơi game của chính mình, mở miệng nói: "Như thế được rồi"

Hắn vừa nói xong mọi người xung quanh liền tản ra.

Lâm Thanh Trì thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cậu, tất cả mọi người đều nghe lời cậu nói nha"

Là bởi vì cậu ấy là thành viên ban kỷ luật sao?

Tấn Phong nghe lời cảm ơn của cậu, hắn chỉ gật đầu.

Lâm Thanh Trì thấy hắn chăm chú chơi game nên cũng không nói thêm gì nữa.

-----

Vào cuối giờ học buổi chiều, chủ nhiệm xuất hiện ở cửa lớp, gọi Lâm Thanh Trì đi.

"Đứa nhỏ này, không phải đã nói em về ký túc xá trước sao?"

Lâm Thanh Trì cúi đầu: "Thực xin lỗi...."

Chủ nhiệm nhìn cậu ngoan như vậy tâm không nỡ trách cứ, nói: "Còn chưa nhận đồng phục học sinh đi? Trước tiên đưa em đi nhận đồng phục"

Nhận xong đồng phục học sinh, chủ nhiệm liền đưa cậu đi làm thẻ ăn, sau đó lại đi làm thủ tục ký túc xá.

Vốn những thủ tục rườm rà này lẽ ra phải do Lâm Thanh Trì tự làm nhưng đích thân chủ nhiệm lại làm thay cậu, điều này khiến cho Lâm Thanh Trì vừa cảm động vừa áy náy, thụ sủng nhược kinh(*) mà liên tiếp nói cảm ơn.

(*Được yêu quý mà cảm thấy lo sợ)

"Được rồi, bây giờ em có thể đến căn tin ăn cơm, sau đó trở về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc rồi sớm nghỉ ngơi đi, tiết tự học buổi tối không cần tới". Giọng chủ nhiệm có chút nghiêm nghị: "Có nghe thấy không?"

"Dạ nghe..." Lần này Lâm Thanh Trì không dám lén lút đến lớp nữa, ngoan ngoãn đi ăn cơm tối sau đó trở về ký túc xá.

Phòng ký túc là phòng dành cho bốn người ở đây được bày trí gồm giường, bàn học, phòng tắm riêng và ban công. Lâm Thanh Trì thậm chí không nghĩ điều kiện ở đây tốt đến vậy. Hồi còn ở núi Xuân Vũ, mười hai học sinh trong lớp phải chen chúc nhau trong một ký túc xá, so với nơi đó thì chỗ này quá rộng rãi và xa xỉ.

Lâm Thanh Trì nhanh chóng đem chăn đệm dưới đất trải lên giường, sau đó giặt bộ đồng phục mới, xong hết thảy cậu mới ngồi vào bàn học tập.

Cậu nghe thấy tiếng chuông báo tiết tự học buổi tối kết thúc, mới từ trạng thái tập trung thoát ra, nghĩ các bạn cùng phòng quay về thì mọi người phải xếp hàng đi tắm nên cậu quyết định đi tắm trước.

Cậu đang tắm được nửa chừng thì nghe thấy thanh âm gào thét, hô to.

"Mệt chết mất, mệt chết mất!"

"Mấy cậu có mì gói không? Cho tớ một gói đi, sắp đói chết rồi"

"Còn một gói cuối cùng, a không đúng, ký túc xá có người"

"Ai?"

Tấn Phong đi vào cuối cùng, bước tới thấy giường ngủ và bàn học ban đầu trống rỗng giờ đây lại có thêm đồ vật này nọ: "Lâm Thanh Trì"

Khi giọng nói của hắn hạ xuống cùng lúc đó cửa nhà vệ sinh mở ra, hơi nóng tràn ra bên ngoài, Lâm Thanh Trì đi tới có chút cẩn thận vẫy tay: "Chào mọi người....."

Cậu mặc một cái áo ba lỗ màu trắng cùng với chiếc quần đùi rộng màu xanh đậm, để lộ ra làn da và dáng người mảnh khảnh. Tóc đẫm nước, phía trên đầu phủ một cái khăn. Làn da trắng của cậu sau khi đi tắm liền trở nên hồng nhạt, phía trên còn dính một ít nước.

"Yo, là cậu nha!" Người vừa la hét muốn ăn mì giờ đây dẫn đầu nói: "Xin chào, bạn học mới, tớ là Trương Hổ, cậu cứ gọi tớ là Hổ Tử là được"

Cậu ta rất nhiệt tình, đứng lên bắt đầu giới thiệu: "Đây là trưởng ký túc xá của chúng ta Lí Đông"

Bộ dạng Lí Đông hiền lành thật thà, hướng Lâm Thanh Trì cười cười.

Hổ Tử chỉ vào Tấn Phong nói: "Cậu ấy chắc là không cần tớ giới thiệu nữa đúng không? Các cậu là bạn cùng bàn mà"

Lâm Thanh Trì gật gật đầu: "Xin lỗi, nãy tớ đã dùng nhà vệ sinh trước, tớ tắm sạch rồi, các cậu dùng đi"

Vừa làm quen ba bạn học mới, sau này còn sống chung và học chung khiến Lâm Thanh Trì có hơi căng thẳng, vì sợ chính mình không hiểu quy củ sẽ phạm phải cái gì. Thấy chậu quần áo đang giặt của mình chiếm hơn phân nửa vị trí, cậu lập tức bước tới giặt.

Cậu đổ xà phòng vào chậu quần áo, thấy có người đi tới liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Tấn Phong lấy bàn chải đánh răng, bắt đầu đánh răng, không nói gì.

Lâm Thanh Trì cũng im lặng giặt giũ quần áo.

Tấn Phong nhìn qua tấm gương trên bồn rửa mặt thấy Lâm Thanh Trì đang cúi đầu xuống, nước trên tóc trước trán theo đó mà khẽ rơi xuống chóp mũi, lung lay sắp vỡ tan, người nhìn thấy rất muốn đưa tay lau đi.

Ma xui quỷ khiến thế nào trong lòng Tấn Phong lại muốn làm như vậy.

Khi đầu ngón tay của hắn chạm vào chóp mũi của Lâm Thanh Trì, cả hai đều sững sờ.

Lâm Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hơi mở to, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu cùng kinh ngạc, xinh đẹp như mắt mèo.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Tấn Phong không hiểu vì sao trong lòng lại thấy hoảng hốt, đưa tầm mắt nhìn sang chỗ khác, nghiêm giọng nói: "Tôi thấy trên mũi cậu dính nước"

"Ồ.....Cảm ơn"

Im lặng.

Tấn Phong lại nâng mắt lên lén nhìn Lâm Thanh Trì trong gương: "Cậu...."

Lâm Thanh Trì: "Hả?"

"Cậu lau khô tóc trước đi nếu không sẽ bị cảm lạnh"

Tuy rằng nhìn bề ngoài Tấn Phong lạnh nhạt nhưng thật ra lại là một người rất nhiệt tình.

Lâm Thanh Trì nghĩ như vậy, nhìn hắn cười và nói: "Cảm ơn"

Tấn Phong gật đầu, thấy Lâm Thanh Trì dừng giặt giũ lại, rửa tay thật sạch sau đó lấy cái khăn trên đầu bắt đầu lau tóc.

Trong lúc lau, mùi hương từ tóc cậu bắt đầu khuếch tán quanh quẩn bên người Tấn Phong.

Đó là mùi hương dịu nhẹ của hoa cỏ.

Hắn cẩn thận ngửi nó, hắn có thể cảm nhận ra mùi xà phòng thoang thoảng của bạn cùng bàn trong lớp sáng nay.

Hai mùi hương kết hợp lại với nhau tạo ra một mùi thơm rất dễ ngửi.

Động tác đánh răng của Tấn Phong chậm lại.

"Tớ rửa cái bát!" Một giọng nói phá vỡ dòng suy tư của Tấn Phong, Hồ Tử chen vào bồn rửa mặt sau đó đặt cái bát dưới vòi nước. Nói là rửa bát nhưng thật ra chỉ là xả vài lần nước là xong.

"Bạn học mới ăn mì gói không? Tớ sẽ chia cho cậu một phần. Phong ca sau khi đánh răng sẽ không ăn gì nữa đúng không?"

Lâm Thanh Trì xua tay: "Không cần, tớ cũng đánh răng xong rồi"

"Được rồi!" Hồ Tử vui vẻ hớn hở chạy đi nấu mì.

Tấn Phong thở dài, súc miệng xong, lấy đồ đi tắm rửa.

-----

"A! Thanh Trì, đừng cử động!"

"Đừng cử động, đừng cử động! Để tớ nhìn một chút!"

Tấn Phong tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã tắm rửa xong, hắn nhìn thấy Hổ Tử trên miệng dính dầu bên cạnh là Lâm Thanh Trì, đang nắm cánh tay Lâm Thanh Trì nhìn.

Một tay Hổ Tử ôm lấy cánh tay Lâm Thanh Trì, một đường sờ từ ngón tay đến phía trên cánh tay, càng lên trên lại càng mềm: "Tiểu Trì, cậu thật trắng nha! Thật giống như đậu hũ, nếu so với tớ thì cậu giống như chocolate trắng còn tớ là chocolate đen"

Da thịt mềm mại của Lâm Thanh Trì ở trong tay cậu ta và làn da ngăm đen đối lập rõ rệt.

Tấn Phong bước tới, nhịn không được cũng nhìn thử.

Mặt Lâm Thanh Trì đỏ hết cả lên, cả người đều cứng ngắt nhưng không thể từ chối cái đυ.ng chạm không mang theo sự ác ý của Hổ Tử, ngoan ngoãn để cho cậu ta chạm vào.

"Phong ca, mau nhìn xem!" Có phải hay không!" Hổ Tử cúi đầu chạm vào đùi của Lâm Thanh Trì, đem cái ống quần kéo lên một chút, sờ vài cái: "Chậc chậc chậc!"

Tấn Phong vô cùng chú ý, trên người không chỉ có làn da trắng quá mức xinh đẹp, mà còn có bắp đùi được che dấu dưới quần, cảm thấy hô hấp bị kìm hãm, hắn liền nắm lấy cổ tay của Hổ Tử: "Được rồi, cậu giống như lưu manh vậy"

Lâm Thanh Trì trộm thở phào một hơi, nhìn qua Tấn Phong cảm ơn.

Đều là con trai với nhau, bị sờ như vậy cũng không có gì nhưng chính là Hồ Tử quá mức nhiệt tình, khiến cậu không thích ứng được.

"Tớ chỉ qua là chưa từng thấy người nào trắng như vậy! Lớp chúng ta chưa có ai trắng bằng Tiểu Trì của chúng ta!" Hổ Tử là một cái tùy tiện thẳng nam, căn bản không hiểu hai chữ "Chừng mực" được viết như thế nào, "Tiểu Trì, cậu làm như thế nào mà trắng như vậy nha? Có phải nhà cậu nuôi bò, nên mỗi ngày đều uống sữa bò"

"Không có" Lâm Thanh Trì gãi gãi mặt, ngồi ở trên ghế, bắp đùi đè xuống nhìn có vẻ càng mềm.

Ánh mắt Tấn Phong đuổi theo nhìn qua, nhanh chóng rời đi như bị bỏng, sau đó lại chuyển tầm mắt nhìn xương quai xanh của Lâm Thanh Trì.

Cái áo ba lỗ của cậu có chút cũ kỹ, cổ áo cũng lớn, hoàn toàn lộ ra hình dáng xương quai xanh tinh xảo, lúc này bởi vì cậu hơi cong thân thể xuống, cái cổ áo kia cũng buông xuống lộ ra một mảnh da thịt trước ngực.

Chỉ cần nghiêng người qua một chút, nói không chừng còn có thể thấy.....

"A! Mì của tớ" Một tiếng thét kinh hãi vang lên Hồ Tử quên mất mình chưa ăn mì xong, tiếng kêu khiến Tấn Phong lấy lại tinh thần, kịp thời dừng lại cái suy nghĩ đang càng ngày chệch hướng của mình.

Nhận ra bản thân đang nghĩ cái gì, tai hắn lập tức đỏ lên.

Lâm Thanh Trì ngẩng đầu nhìn Tấn Phong đang đứng bất động nhíu mày: "Cậu làm sao vậy?"

Với vẻ mặt nghiêm túc............Có phải cậu đã làm sai chỗ nào không?

"Không sao" Tấn Phong quay mặt đi, quay lưng về phía cậu, hít một hơi thật sâu.

Một người trắng trẻo và thơm tho như vậy, không thể nhìn nhiều thêm.

[Tác giả muốn nói]

Tấn Phong: Nhìn trộm nhiều lần.jpg

(*) Bài thơ Sơ xuân tiểu vũ của nhà thơ Hàn Dũ

Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,

Thảo sắc dao khan, cận khước vô.

Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,

Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.

Dịch nghĩa

Mưa phùn làm đường đi bóng loáng

Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì

Đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong một năm

Vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói