Chương 3: Tớ nghĩ.....cùng cậu thân thiết hơn một chút

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Mùa hè năm nay mưa không ngớt, thỉnh thoảng có những ngày nắng nóng mang đến không khí oi bức đến khó thở. Ngày hôm nay mưa vừa ngừng, mây đen tan đi, ánh nắng ló ra làm bốc hơi vũng nước trên đường băng(*) tạo nên mùi nhựa khó chịu.

(* Đường thi chạy)

Các nữ sinh lớp 12 oán giận sao mà vừa đến tiết thể dục là đúng lúc trời liền dừng mưa, ngược lại các học sinh nam cảm thấy ngột ngạt từ lâu nay được vận động nên thích thú vô cùng, cho dù phải chạy một nghìn mét cũng đều cao hứng.

"Thanh Trì, cố lên!"

Hổ Tử khi chạy qua Lâm Thanh Trì đối với cậu nói một câu.

Lâm Thanh Trì thở dốc, cố gắng chạy đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên, hai cẳng chân tinh tế chuyển động chạy về phía điểm cuối một cách khó khăn. Cậu không còn thể lực đáp lại Hổ Tử, chỉ có thể nhìn cậu ta cùng những bạn học khác chạy vượt qua, cậu ở đằng sau lưng họ càng ngày càng xa.

"Điều chỉnh tốc độ, không nên hít thở bằng miệng" Kèm theo tiếng chạy vững vàng là một giọng nói trầm ổn truyền đến.

Lâm Thanh Trì nhìn thấy Tấn Phong chạy chậm lại bên cạnh mình, cổ họng khô khốc nuốt xuống, nếm vào một ít vị rỉ sắt.

Tấn Phong không nhìn cậu, hắn vẫn đang nhìn thẳng đường băng, từng câu từng chữ dạy cậu cách điều chỉnh hô hấp.

Lâm Thanh Trì lấy lại tinh thần, cả hai cùng nhau chạy. Khi điểm cuối gần ngay trước mắt, cậu không còn sức lực để theo kịp, chân liền mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.

Trong giây phút đó Lâm Thanh Trì không còn sức phản ứng chỉ có thể nhắm mắt lại, nghe thấy được các nữ sinh phát ra tiếng kinh sợ. Khi cậu sắp ngã xuống đất có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cậu, lập tức kéo cậu lên.

Lâm Thanh Trì chưa kịp phản ứng lại, đã bị bàn tay nóng ấm kia dẫn dắt chạy hết quãng đường cuối cùng.

"Dẫn cậu ấy đi bộ một lát" Tấn Phong nói với Hổ Tử, giao Lâm Thanh Trì cho cậu ta, rồi hắn quay đầu đi về hướng khác.

Lâm Thanh Trì bước đi chậm rãi, nghe Hổ Tử bên cạnh nói chuyện không ngừng, có chút không tập trung quay đầu lại lén nhìn Tấn Phong đang nói chuyện với ủy viên thể dục.

Đã gần một tháng kể từ khi chuyển đến trường này, cậu một học sinh chuyển trường chỉ sau vài ngày đã khiến cho các bạn trong lớp không còn cảm giác mới mẻ, lại thêm cậu quá trầm tĩnh và nhút nhát, luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho nên xung quanh dần dần trở nên vắng vẻ. Cậu cũng chỉ nói chuyện nhiều nhất với Hổ Tử bạn ở cùng ký túc xá ---- điều này đơn giản là vì bản thân Hổ Tử là một người từ trước đến nay nói chuyện quá nhiều, ít có người nào có thể chịu được cậu ta, cũng chỉ có mình Lâm Thanh Trì tính tình tốt luôn lắng nghe, vì vậy quan hệ của hai người gần đây khá tốt.

Ngược lại, Tấn Phong bạn cùng bàn với Lâm Thanh Trì, trong lúc ở chung trở nên có hơi xấu hổ.

Ban ngày họ ngồi cạnh nhau chỉ cách có một khoảng nhỏ, lúc giơ tay là có thể chạm đến, nhưng số lần bọn họ giao tiếp trong một ngày là rất ít.

Lâm Thanh Trì cảm thấy rằng Tấn Phong đang tránh né cậu.

Ví dụ như, khi cậu vô tình chạm vào khuỷu tay Tấn Phong, hắn liền nhanh chóng thu về đồng thời giữ khoảng cách. Ví dụ họ được sắp xếp dọn dẹp vệ sinh cùng nhau, Tấn Phong sẽ dọn vệ sinh thật tốt trước sau đó liền rời đi, thậm chí còn tự mình mang những đống rác nặng như vậy.

Lại một ví dụ khác như tối hôm qua, lúc Lâm Thanh Trì mới vừa tắm rửa xong bước đến giặt quần áo, Tấn Phong đang đứng rửa chén vừa thấy cậu liền nhanh chóng rời đi....

Lâm Thanh Trì chán ghét bị người khác chú ý nhưng điều này không có nghĩa là cậu thích bị người khác cố tình xa lánh.

Cậu nghĩ quài không ra, mình đã làm cái gì không tốt mới khiến cho Tấn Phong chán ghét mình đến như vậy.

Lâm Thanh Trì cụp mắt xuống, mím môi, không nhịn được liền hỏi Hổ Tử.

Hổ Tử nghe xong sửng sốt: "A? Có sao? Tớ như thế nào lại không phát hiện ra cậu ấy đang trốn tránh cậu?"

Lâm Thanh Trì: "...."

Hổ Tử gãi đầu: "Ồ, sẽ không có chuyện đó đâu! Là do cậu suy nghĩ nhiều đi, cậu thấy đó cậu ấy bình thường không nói nhiều, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng thực ra là người tốt và rộng lượng, không quan tâm đến tiểu tiết, không tính toán chi li, có cái gì tốt cũng không quên anh em, hì hì, cậu ấy là người rất tốt!"

"Tớ biết...." Lâm Thanh Trì đương nhiên biết Tấn Phong là người rất tốt.

Mặc dù chán ghét cậu đến mức tránh không kịp nhưng Tấn Phong vẫn quan tâm đến cậu, như lúc chia nhau đồ ăn vặt sẽ không bỏ rơi cậu, phát hiện cậu chép bài chậm Tấn Phong sẽ âm thầm đẩy vở ghi chép cho cậu nhìn....Và vừa rồi, lúc chạy bộ cũng đã giúp cậu.

Tấn Phong thật sự rất rất tốt, dù có chán ghét một người nhưng vẫn đối đãi công bằng, đây là một loại tu tâm dưỡng tính mà người khác rất khó có được.

Một người tốt như vậy, mà bản thân mình lại làm cho cậu ấy chán ghét nhất định là do mình có vấn đề.

Lâm Thanh Trì vừa khổ sở vừa mất mát nghĩ.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, nếu vẫn không nghĩ ra được thì cậu có thể mua cho cậu ấy một chai nước để cảm ơn. Đàn ông ấy mà rất dễ dàng hòa giải" Hổ Tử vung tay lên đẩy lưng Lâm Thanh Trì đẩy ra, khiến cậu suýt nữa bị đẩy ngã "Đi thôi, nhân tiện mua cho tớ một chai"

Lâm Thanh Trì "Ồ" một tiếng, cảm thấy Hổ Tử nói rất có lý nên ngoan ngoãn đi.

---

Lâm Thanh Trì mua nước, trước đưa cho Hổ Tử một chai.

"Cậu ấy ở đằng kia" Hổ Tử chỉ phương hướng cho cậu.

Lâm Thanh Trì ôm chai nước chạy chậm qua, dừng lại dưới bóng cây cổ thụ, nhìn Tấn Phong đang dựa vào cây chơi game: "Tấn, Tấn Phong"

Ngón tay Tấn Phong dừng lại một chút, không có ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện gì?"

"Cho cậu, nước" Lâm Thanh Trì đưa chai nước qua, giọng điệu vô cùng chân thành và nghiêm túc: "Cảm ơn cậu vừa nãy đã giúp tớ"

"......."

Tuy rằng ngón tay của hắn vẫn đang thao tác nhanh trên màn hình đến hoa cả mắt nhưng chỉ có Tấn Phong tự biết lòng mình đang hỗn loạn như thế nào.

Cái cổ đang cúi xuống trở nên cứng ngắc, hắn hơi nhướng mắt lên nhìn thấy trước mặt là chai nước khoáng phủ một lớp nước do bị ướp lạnh và hai tay đang cầm chai nước khoáng.

Sớm đã mở mang kiến thức nhưng Tấn Phong nhìn thấy tư thế dâng hai tay của cậu vẫn khiến hắn bất đắc dĩ đến mức muốn bật cười.

Lâm Thanh Trì này như thế nào luôn quá trịnh trọng.....

Có lẽ là vì hắn rất lâu chưa có phản ứng gì nên cái người trịnh trọng này càng thêm khẩn trương, Tấn Phong nhìn thấy mười ngón tay thon dài trắng nõn dùng sức, cánh tay cũng có chút run rẩy.

Cánh tay đó hơn mười phút trước hắn đã nắm qua. Nó quá nhỏ và mềm một cách đáng ngạc nhiên, chỉ cần nắm chặt thì một bàn tay sẽ đều là thịt mềm, rất mềm, kèm theo đàn hồi như một chiếc bánh pudding được bảo hộ tốt trong tủ vậy.

Ánh mắt Tấn Phong không kiểm soát được mà quét qua nơi hắn đã chạm vào, sau đó chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt Lâm Thanh Trì.

Dưới ánh nắng chói chang, đôi mắt của Lâm Thanh Trì cũng sáng rực rỡ hơn một chút giống như mặt hồ trong veo bị gió thổi tạo ra từng cơn gợn sóng, ánh sáng lấp lánh tỏa chiếu hướng về phía đối phương.

Bởi vì vận động nên trên mặt cậu ra mồ hôi, những sợi tóc trên trán dính vào da của cậu. Hai má cậu ửng đỏ, bởi vì da quá trắng cho nên chỉ cần một chút màu sắc hiện ra đều có vẻ tươi đẹp.

Dù là đôi mắt hay là khuôn mặt đều xinh đẹp đến mức người khác không dám nhìn nhiều.

Ánh mắt Tấn Phong cố định vào giọt mồ hôi đang đọng ở khóe mắt của cậu, trong lòng ngứa ngáy một hồi, bối rối quay đầu đi---- Dĩ nhiên, sự bối rối của hắn Lâm Thanh Trì không nhìn ra được.

Hành động của hắn bị Lâm Thanh Trì cho là từ chối.

Ánh mắt Lâm Thanh Trì hiện lên vẻ mất mác: "Đây là quà cảm ơn, cậu hãy nhận lấy đi"

Cậu lấy hết dũng khí tiến lên một bước, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn chăm chú.

Tấn Phong nhìn đôi mắt đối diện không quá một giây, sau đó hắn lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Lâm Thanh Trì mím môi, không nói ra lời.

Giờ phút này cậu cảm thấy thật thất vọng và tức giận---- tức giận với bản thân mình.

Làm sao mà mình có thể vô dụng như vậy, nói cảm ơn cũng làm không tốt,

Hốc mắt có chút nóng lên, mũi có chút cay cay, Lâm Thanh Trì cảm thấy mình thật vô dụng sắp khóc, đang muốn rời đi, nhưng bàn tay chợt nhẹ đi.

Tấn Phong cầm lấy chai nước.

"Không cần cảm ơn" Hắn nói.

Đôi mắt Lâm Thanh Trì lập tức sáng lên, nước mắt chảy ra dưới ánh mặt trời, đẹp như giọt pha lê.

Tấn Phong nhìn thoáng qua một chút rồi lại dời tầm mắt đi, như thể đôi mắt kia đang che giấu thứ gì đó có thể nhấn chìm một người.

Cho dù quà cảm ơn chỉ là một chai nước khoáng, Tấn Phong vẫn như cũ tránh né cậu giống như nhìn cậu thêm nhiều chút cũng keo kiệt không muốn nhìn, nhưng khi Tấn Phong nhận lấy quà cảm ơn vẫn khiến tâm trạng cậu chuyển biến tốt hơn, cũng bớt lo lắng.

"Tấn Phong, cậu...." Lâm Thanh Trì mặt đỏ lên, cậu chưa bao giờ nói lời này với bất kỳ ai, vì vậy có chút khó nói: "Có thể tớ đã làm sai chuyện gì đó, trước tiên xin lỗi cậu, nhưng tớ muốn nói với cậu, cậu rất tốt, tớ rất muốn làm bạn với cậu"

"....."

"Tớ nghĩ....Tớ muốn thân thiết hơn với cậu, được không?" Tấn Phong thật lâu không lên tiếng.

Lâm Thanh Trì mặt càng ngày càng đỏ, vừa rồi là bởi vì thẹn thùng còn hiện giờ là bởi vì xấu hổ và đau thương.

Lâm Thanh Trì nhịn không được phỉ nhổ chính mình.

Da mặt thật quá dày mà, chỉ có một chai nước liền đưa ra yêu cầu khiến người ta khó xử.

Cậu lắp bắp muốn giải thích: "Đúng, đúng không...."

"Được" Tấn Phong đột nhiên lên tiếng "Có thể"

Lâm Thanh Trì nở ra một nụ cười, nhưng trong lòng lại sợ câu nhận lời của Tấn Phong chỉ là một loại xã giao thôi, không nghĩ tiếp tục quấy rầy hắn nữa, cậu nhỏ giọng nói: "Vậy tớ đi đây!"

Cậu bước nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi cậu xoay người đi, Tấn Phong người nãy giờ không muốn nhìn cậu quá nhiều lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cậu thật lâu, lâu đến mức chưa thu hồi lại, cho đến khi không thấy bóng dáng của cậu nữa.

Xôn xao----

Gió đang thổi.

Gió cuốn theo những giọt nước mưa đọng trên ngọn cây, đúng lúc có một giọt rơi trên gương mặt Tấn Phong.

Tấn Phong dùng tay chùi đi, nhìn giọt nước trong suốt trên đầu ngón tay, hắn nhớ tới vừa rồi khóe mắt mắt Lâm Thanh Trì có một giọt mồ hôi cũng trong suốt như vậy.

Khi đó, nếu nhìn nhiều nữa có lẽ hắn sẽ không thể khống chế được muốn dùng tay lau giúp cậu.

Da thịt của Lâm Thanh Trì thật mềm mại và mịn, khi nãy cậu suýt nữa ngã sấp xuống hắn đã nắm lấy cánh tay cậu và cảm nhận được lúc đó.

Hắn lại nhớ tới buổi tối ngày đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh Trì, hắn đã đưa tay giúp cậu lau giọt nước trên chóp mũi.

Khi đó, cậu ấy bị hành động của hắn làm cho giật mình, hai mắt tròn xoe, nhìn giống như động vật nhỏ đang sợ hãi.

Tấn Phong nhắm mắt lại, ngăn cản bản thân rơi vào kí ức càng ngày càng sâu, vặn mở chai nước khoáng trong tay, áp môi lên miệng chai.

Dòng nước lạnh ngọt ngào hòa vào trong miệng làm dịu cổ họng và dập tắt ngọn lửa trong lòng của hắn.

----

Sau một trận gió, mây mưa lại trở về bầu trời, che đi cái nắng chói chang.

Mây đen trùng trùng điệp điệp còn có thêm sấm sét, rất nhanh mưa đã rơi xuống.

Tiết thể dục bắt buộc phải tạm dừng đổi thành tiết tự học, lớp 12 đều chạy về phòng học.

"CMN, bóng còn chưa kịp chơi trời lại đổ mưa!!" Hổ Tử cùng mấy nam sinh nắm cửa sổ, ôm bóng rổ khóc không ra nước mắt.

Các nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đến lượt các cô chạy 800 mét trời đã mưa, đúng như ý muốn của các cô nên họ vui vẻ trò chuyện cùng nhau.

Lâm Thanh Trì một bên đứng dưới quạt hong khô quần áo bị mưa xối ướt, một bên lặng lẽ quan sát các bạn học trong lớp, cậu nghe được những đoạn đối thoại thú vị rồi tự mình vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ.

Lí Đông đi ngang qua thuận tay sờ sờ tay áo cậu một phen: "Lâm Thanh Trì, cậu đều ướt hết rồi, nên trở về ký túc xá thay quần áo đi."

Lâm Thanh Trì lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ cần hong khô là được rồi."

Lí Đông lắc đầu không đồng ý: "Cậu mới vận động mạnh ra rất nhiều mồ hôi, giờ lại mắc mưa, nên sẽ dễ bị cảm lạnh đấy."

Có thể là do Lâm Thanh Trì mảnh mai và thanh tú hơn so với các nam sinh cùng lớp và tuổi cũng nhỏ hơn, cho nên Lí Đông thân là trưởng ký túc xá giống như người cha già mà quan tâm chăm sóc cậu.

Lâm Thanh Trì chỉ vào đồng hồ trên bảng đen: "Không sao, cũng sắp đến giờ rồi, quay về ký túc xá còn phải báo cáo với dì quản lý ký túc nữa. Cậu yên tâm đi, tớ từ nhỏ đã làm việc đồng áng rồi nên thân thể khỏe lắm, ngày nắng nóng như này sẽ không cảm lạnh."

Lí Đông liếc nhìn thân thể cậu, hoàn toàn không nhìn ra cậu có thân hình rắn chắc của người nhà nông, nhưng không thể thuyết phục được cậu, nên cậu ta cũng chỉ đành từ bỏ.

Lâm Thanh Trì không quá quan tâm, hong khô một chút rồi trở về chỗ ngồi làm bài tập.

Không ngờ lời nói của Lí Đông lại trở thành lời tiên tri, tới nửa đêm Lâm Thanh Trì nóng lên.

Tác giả có lời muốn nói:] Tính sai rồi, tính toán không kỹ, chương tiếp theo Tấn Phong trốn tránh bà xã ngay cả nhìn một cái cũng không dám, làm cho tôi không khỏi nhớ đến Pháp Hải và Trữ Thải Thần, mắc cười chết hahaha.