Chương 26

Tháng thứ năm ta mang thai…

Buổi chiều hôm ấy ta ở bên trong thư phòng của Tư Đế nhìn ra phía ngoài sân tập, vẫn còn đang mải mê xem Lưu Vãn Khiêm dạy võ cho Thước Đông. Cậu nhóc học tập rất chăm chỉ, mà võ công cũng đã luyện tới mức thuần thục

Lúc này Tiêu công công vội vã chạy vào trong thư phòng, lại cung kính với ta: “ Thái Tử phi, Hoàng Hậu nương nương giá lâm, hiện đang chờ người ở nội đường”

Ta nghe vậy liền gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài tiếp đón Hoàng Hậu. Khi ta xuất hiện ở nội đường thì nhìn thấy Hoàng hậu đang lần chuỗi hạt ngọc trên tay, bên cạnh người là Thẩm thái y đang cung kính

“ Nhi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương”

Hoàng hậu tiến tới đỡ lấy ta, lại dìu ta ngồi xuống bên cạnh người, thái độ ân cần mỉm cười nhìn ta: “ Hôm nay ta đưa Thẩm Thái y tới xem mạch cho Thái Tử phi. Cũng đem theo một số cung nhân tới đây để tiện chăm sóc cho con”

“ Nhi thần tạ ơn Hoàng Hậu nương nương quan tâm”

Sau đó Thẩm thái y tới xem mạch cho ta, người xem xong thì vui vẻ bẩm báo với Hoàng hậu: “ Hoàng hậu nương nương, thần xem thấy mạch tượng của Thái Tử phi rất tốt. Nhưng mà đây là tháng thứ năm của kì thai, bởi vì thời gian này thai nhi phát triển mạnh nên tuyệt đối Thái Tử phi phải chú ý tới sức khỏe cũng như ăn uống”

Ta nhìn hướng thực đơn mà Thẩm thái y đưa tới Ngự Thiện phòng, trong lòng thầm cảm thán, mong là những món ăn kia không quá khó nuốt. Lại nhìn ra phía những cung nhân được điều tới bên ngoài tấp nập. Đông cung bây giờ khắp nơi đều đã là cung nhân rồi mà Hoàng hậu lại vẫn điều thêm người tới

Hoàng hậu gật đầu, Thẩm thái y xem mạch cho ta xong liền cáo lui trước. Hoàng hậu nương nương nhìn những cung nhân được điều đến, lại vui vẻ mỉm cười với ta

“ Mấy tháng này con phải tuyệt đối chú ý tới cái thai trong bụng, ta đưa thêm một số cung nhân tới đây hầu hạ Đông cung”

“ Người quan tâm nhi thần như vậy nhi thần cảm thấy vô cùng hạnh phúc”

Ta cũng không chắc người đông như vậy có khiến cho ta an toàn hơn hay không, nhưng mà người càng đông thì việc huấn luyện Thước Đông cùng việc tập võ công của số quân binh mà Tư Đế để lại bảo vệ nguy cấp cho ta và Đông cung sẽ ngày càng khó khăn hơn

Hơn nữa, nếu không cẩn thận thì rất có thể việc An Cảnh Khôi đi do thám ở Đô Lương cung rất dễ bại lộ. Nếu như để Hoàng thượng biết chuyện thì ta coi như xong đời. Mà mấy ngày gần đây số tin tức mà An Cảnh Khôi thu được rất quan trọng, cũng trở thành vấn đề khiến ta đau đầu

Chuyện này đương nhiên ta không nói với Tư Đế, chỉ âm thầm ở đằng sau hắn, chống đỡ vững vàng vị trí của hắn

“ Nãy giờ ta không thấy Thước Đông, thằng nhóc đã đi đâu rồi?”

Hoàng hậu nhìn xung quanh, ta liền mỉm cười: “ Thước Đông hiện tại đang học tập ở Hàn Lâm Viện thưa nương nương”

Hoàng hậu gật đầu rồi lại hỏi xem nhóc con đó có ngoan ngoãn hay quấy phá ta không. Ta lập tức lắc đầu, Thước Đông ngoan như vậy khiến việc nuôi dạy nhóc cũng rất dễ dàng.

Hoàng Hậu gật đầu, một cơn gió khẽ thổi tới làm chiếc vòng trên tay người lay lay, ta chợt nhận ra chiếc vòng này có khắc nơi chế tác là ở xưởng của Trương Cao gia. Mà Hoàng hậu vẫn luôn đeo nó bên người

Lúc này Hoàng hậu có ý định quay về Trường Xuân cung nghỉ ngơi, ta đứng dậy muốn tiễn người một đoạn. Hoàng hậu lại mỉm cười: “ Được rồi không cần đâu, Thái Tử phi cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng thai là được”

Sau khi hoàng hậu rời đi, An thị vệ mới chầm chậm tiến vào bên trong: “ Thái Tử phi, có thư của Thái Tử gửi cho người”

Ta cầm bức thư, bên trong kẹp một chiếc trâm bằng gỗ, hắn nói trong thư rằng chiếc trâm này là hắn tự làm khi rảnh rỗi, mong là ta sẽ thích nó. Ta đương nhiên không từ chối, liền đem cây trâm đó cài lên đầu

“ Cây trâm của Thái Tử điện hạ tặng cho chủ tử rất đẹp”

Hửm? Ta quay đầu lại nhìn, là Trúc Y tiến vào bên trong. Nét mặt nàng ta cứ như vừa nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống, thường thì không bao giờ nàng ta khen mấy món phục sức của ta, vì vậy ta cảm thấy có hơi là lạ

“ Có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy sao?”

Ta lên tiếng hỏi, nàng ta lại lắc đầu không đáp, sau đó đẹp một bát gà hầm đặt xuống trước mặt ta. Ta nhìn món đồ ăn ngon trước mắt, đánh giá qua một lượt thì có vẻ thực đơn mà Thẩm thái y gửi tới Ngự thiện phòng cũng không tồi là bao nhiêu.

“ Có phải là Dương cảnh gửi thư tới nên ngươi vui vẻ như vậy không?”

“ Thái Tử phi người lại chọc nô tì…”

Ta mỉm cười, nàng ta phản ứng như vậy chính là bị ta đoán trúng tim đen rồi. Tên Dương Cảnh này ngày trước ở Đông cung đều lãnh đạm, nhưng mà hắn đối với Trúc Y có vẻ rất thật lòng.

Tối hôm ấy, ta ngồi ở trong thư phòng của Tư Đế gửi hồi âm thư cho hắn. Lại nhìn ra ánh trăng bên ngoài, ta đột nhiên muốn tới Đinh Lan Thủy tạ một chuyến.

Khi tới nơi, mùi hương liên hoa ngan ngát dịu dàng trong gió khiến tâm trạng ta vô cùng thoải mái. Ta lại ngồi xuống gốc cây diệp, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng.

Cả đời này của ta đã buộc chặt vào Nghiêm Tư Đế

Ta bất chợt nhớ lại câu nói lúc trước, liền mỉm cười. Đúng là ta hiện tại đã buộc chặt vào hắn. Khi ta đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, bất chợt có tiếng động kéo ta trở về thực tại

“ Ai ở đó?”

Ta lên tiếng, lại thấy một bóng đen lướt qua. Ta liền vội vã chạy theo, vừa chạy vừa không ngừng gọi đám thị vệ canh giữ ở đây, tình cờ lúc này Nam Thành cùng mấy người thị vệ nữa đi tuần ngang qua đây

“ Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”

“ Lúc nãy ta ở bên hồ liên hoa ở trong Đinh Lan kia nhìn thấy một bóng người lén lút ở đó, ta không rõ hắn là ai nên mới đuổi theo”

Nam Thành giữ lấy ta, để cho ta bình tĩnh trở lại. Hắn liền phái thị vệ bên cạnh chia nhau ra lục soát rồi đích thân đưa ta quay về Đông cung.

“ Người là đang mang thai, đâu cần nhất thiết phải đuổi theo người đó, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì mấy cung nhân ở Đông cung sẽ ăn nói như thế nào với Hoàng Thượng? Tỷ thân là Thái tử phi lại đang mang hoàng tự, sao lại liều lĩnh như vậy?”

Nam Thành nói liền một tràng dài, lúc này cũng đã về tới Đông cung, ta liền thở dài một hơi: “ Được rồi đệ đừng trách ta nữa, nếu không mấy cung nhân ở Đông cung nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào chứ”

Đệ đệ ta thở dài một hơi. Lúc này An thị vệ nhìn thấy ta cùng Nam Thành quay về liền hốt hoảng chạy tới: “ Thái Tử phi, người đã đi đâu vậy?”

“ Thái Tử phi tới Đinh Lan thủy tạ các ngươi không biết sao? Trông chừng một người cũng không xong, nếu như hôm nay mà xảy ra chuyện thì các ngươi định ăn nói như thế nào với Hoàng Thượng”

An Cảnh Khôi liền lắc đầu rồi vội vàng cung kính: “ Nam Thành đại nhân, là nô tài bất cẩn, mong đại nhân thứ tội”

Trúc Y cùng Minh Uyển cũng từ trong chạy tới đỡ lấy ta, ta cau mày nhìn đệ ấy: “ Được rồi là do ta kêu họ không đi cùng với ta, đệ đừng trách họ nữa”. Nam Thành liền lắc đầu rồi cùng mấy người cung nhân đỡ ta vào bên trong

Khi này có mấy tên thị vệ ban nãy đi tuần bên cạnh Nam Thành chạy tới Đông cung, lại cung kính đưa lên cho ta một vật: “ Đại nhân, Thái Tử phi, nô tài tìm thấy miếng ngọc vỡ này, có lẽ là của kẻ ban nãy làm rơi”