Chương 2: Sự quyến rũ mập mờ

Anh luôn là người rất lý trí.

Anh không chỉ không để loại cảm xúc này ở trong lòng, hơn nữa lập tức đồng ý chuyện kết hôn của con trai và Tô Vưu Lê. Dù sao con trai cũng không có đối tượng kết hôn chính trị, nếu muốn kết hôn với người mình yêu, người làm cha như anh không có lý do từ chối.

Công việc bận rộn khiến anh nhanh chóng quên đi sự rung động vào lần đầu tiên gặp Tô Vưu Lê, lần thứ hai gặp đã là trong lễ cưới.

Ngày đó cô rất đẹp.

Đẹp tới mức anh không dám nhìn thẳng, đẹp tới mức khiến trái tim anh điên cuồng đập loạn xạ, lúc này anh mới nhận ra thì đã muộn rồi.

Rốt cuộc anh đã làm gì? Anh không muốn ở lại lễ cưới nhắc nhở mình ngu ngốc chậm chạp, lại nhìn Tô Vưu Lê một lần nữa, giống như muốn khảm cô vào trong lòng, anh xoay người rời đi.

Sau khi kết hôn tình cảm của con trai và Tô Vưu Lê rất tốt, hình ảnh khi hai người ở chung từng giờ từng phút tra tấn trái tim anh.

Anh rất ít về nhà, dường như làm như vậy sẽ có thể quên đi.

Nhưng vẫn không quên được, loại cảm giác này còn càng khắc sâu hơn, thậm chí nó còn khiến anh điên cuồng làm việc cả đêm không ngủ.

Cuối cùng anh quyết định, một quyết định quan trọng hơn nữa còn ảnh hưởng tới cả cuộc đời anh.

Mạnh Cẩn Khiêm đi ra khỏi phòng làm việc, trên gương mặt đột nhiên hiện lên nụ cười hiếm có.

“Cha, cha làm việc xong rồi sao? Nhưng mà con vẫn chưa nấu cơm xong, cha đợi một chút, hay là cha xem TV một lát trước nhé?”

Trên tay Tô Vưu Lê bận rộn, tuy rằng đang nói chuyện với Mạnh Cẩn Khiêm, nhưng động tác cũng không dừng lại. Hơn nữa cô còn có thừa tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác.

Xem ra trong khoảng thời gian này cha chồng vẫn bận rộn, cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu không sao lại ở trong phòng làm việc một thời gian, còn cả thời gian rảnh xem cô nấu cơm như vậy.

Cô quay lưng về phía Mạnh Cẩn Khiêm, cũng không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, nào có phải là nhìn cô nấu cơm chứ, rõ ràng là đang nhìn cô.

“Một lát nữa con muốn mang cơm cho Luật Nhiên?”

Anh biết Tô Vưu Lê rất ít khi nấu cơm, nếu nấu cơm, thì nhất định là mang đến cho Mạnh Luật Nhiên. Thật là ghen tị, đáng tiếc anh cũng không có tư cách quang minh chính đại ghen tị.

Cơ thể Tô Vưu Lê nhẹ nhàng run run một cái sau khi nghe được âm thanh của Mạnh Cẩn Khiêm, cô cách anh rất gần, âm thanh trầm thấp từ tính giống vang ở sát bên tai cô.

Thật sự rất dễ nghe!

Đây là âm thanh có thể làm lỗ tai cũng mang thai!

Tô Vưu Lê phát hiện cha chồng quả thực quá hoàn mỹ, tuy rằng đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng dáng người và khuôn mặt đều được chăm sóc rất tốt, trông cũng chỉ như mới hơn ba mươi.

Cách ăn nói dạy dỗ và địa vị giá trị con người, gọi một tiếng nam thần cũng không quá đáng đúng không?

Là người đàn ông còn hoàn mỹ hơn chồng cô nữa! Nhưng Tô Vưu Lê tin sau này Mạnh Luật Nhiên tới tuổi như Mạnh Cẩn Khiêm, chắc chắn cũng tu luyện sẽ càng ngày càng tốt hơn!

Cô tuyệt đối sẽ không để chồng mình mập ra sau đó trở thành ông bác đầu hói béo ú ở tuổi trung niên!

“Đúng vậy, con nấu món ăn Luật Nhiên thích, muốn mang đến cho anh ấy ăn.”

Cha chồng thấy cô quan tâm chăm sóc Mạnh Luật Nhiên như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ có thiện cảm với cô thôi! Ừm! Cô đúng là một người con dâu tốt mà!

“Cha đã giao cho Luật Nhiên một số công việc, có lẽ lúc này nó đang rất bận. Con tới nó cũng không có thời gian, để nó tự giải quyết, buổi chiều ba muốn nói với con chút việc.”

Không thể đưa cơm sao?

Tô Vưu Lê ngoan ngoãn gật gật đầu, so với việc mang cơm cho chồng, đương nhiên là cha chồng có việc tìm cô quan trọng hơn. Ngày thường ông bận rộn như vậy, ở lại nói chuyện nhất định rất quan trọng?

“Vâng ~”

Nếu không mang cơm cho chồng, thời gian đó vẫn còn tương đối nhiều, Tô Vưu Lê giảm tốc độ không vội vàng như vừa rồi nữa.

“Để cha bưng xuống, cẩn thận bỏng.”

Trên bệ bếp đặt canh xương sườn hầm khoai sọ vừa nấu xong, bởi vì hầm nồi đất, cho nên bên cạnh cũng hơi nóng.

Tô Vưu Lê không ngờ cha chồng lại là người đàn ông chu đáo như vậy, để ý tới những việc rất nhỏ, còn giúp cô bưng cơm cầm chén. Không giống những người đàn ông khác một chút nào, nằm một chỗ không làm gì, chờ vợ hầu hạ.

“Cha, cha thật chu đáo, lúc trước khi con ở bên ngoài với Luật Nhiên, anh ấy cũng chưa từng giúp con làm việc nữa ~”

Khi Tô Vưu Lê nói chuyện không tự giác mang theo vẻ nũng nịu, động tác nhỏ xinh xắn cũng liên tiếp không ngừng.

Lắc bả vai chu miệng, đáng yêu khiến xương cốt Mạnh Cẩn Khiêm cũng nhũn ra.

Tô Vưu Lê nói Mạnh Cẩn Khiêm cũng không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng, gắp một miếng thức ăn nếm thử.

“Món ăn con nấu rất ngon, trước kia ở nhà thỉnh thoảng sẽ nấu ăn sao?”

Nếu trả lời không phải, cha chồng có thể sẽ cảm thấy cô ở nhà rất lười không?

Nhưng đây thật sự là vấn đề trời cho, lần đầu tiên cô nấu ăn đã rất ngon, hơn nữa nấu cơm ảnh hưởng da như vậy, ai muốn ngày nào cũng nấu chứ!

Chỉ khoe khoang tay nghề nấu nướng của mình, chứng minh mình rất hiền huệ mà thôi, cha chồng sẽ không bắt cô mỗi ngày đều phải nấu cơm chứ?

Đừng như vậy mà!

Vì để ngăn cản khả năng này, Tô Vưu Lê quyết đoán lắc đầu, trả lời: “Không ạ, thỉnh thoảng muốn ăn đồ mình nấu thì mới nấu. Lúc trước lần đầu tiên con nấu cơm là khi thi thực tế ở trường trung học, con vẫn nhớ con làm món cá chiên, lần đầu tiên làm đã cực kỳ ngon, mọi người đều khen con nữa ~”

Không biết Mạnh Cẩn Khiêm có nhận ra ý của cô hay không, chỉ cười cười không nói, thế nhưng trong ánh mắt dường như chất chứa sự yêu chiều. Nhưng trong nháy mắt, ông lại đang ăn cơm, loại ánh mắt này giống như chưa bao giờ tồn tại.

Là cô hoa mắt sao, nếu không sao cha chồng lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

Ánh mắt như nhìn người yêu, khiến trong lòng người ta tê tê dại dại.

Sau khi ăn cơm xong không cần tranh ai đi rửa bát, trong nhà có dì giúp việc chuyên dọn dẹp vệ sinh, thật ra nấu cơm cũng có đầu bếp, Tô Vưu Lê cũng không muốn giống một bà mẹ hầu hạ cả gia đình.

Cho dù là chồng và cha chồng cũng không được! Cô gả vào để hưởng thụ, không phải chịu khổ!

“Cha, cha có chuyện gì muốn nói với con sao? Vừa rồi nấu cơm khói dầu hơi nhiều, con lên phòng sửa sang lại trước, cha xem một chút…”

“Cha tới phòng làm việc chờ con.”

Tô Vưu Lê gật gật đầu, nhanh chóng lên lầu thay quần áo rửa mặt tháo trang sức, mặc quần áo ở nhà, mái tóc đen nhanh dài mượt xoã ra, nhẹ nhàng thoải mái lại xinh đẹp.

“Cha, con vào nhé.”

Tô Vưu Lê đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong Mạnh Cẩn Khiêm đang cầm một quyển sách dựa vào ghế da đọc, tư thế thoải mái, nhưng cho dù là trong trạng thái thả lỏng nhưng khí thế vẫn bức người.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào người ông, làn da trắng hơn những người đàn ông khác, dáng người cao gầy, quý khí ưu nhã. Tay cầm sách… Bàn tay đó! Quả thực chính là bàn tay đẹp nhất Tô Vưu Lê đã gặp!

Xương cốt rõ ràng, hơi có gân xanh nhô lên, khớp xương đầu ngón tay thon dài không quá lớn, không có móng tay nhưng ngón tay rất dài.

Đây cũng có thể đi làm mô hình bàn tay nhỉ?

Tô Vưu Lê lén lút nhìn, trong lòng có chút xúc động muốn sờ thử.

Sao cô không biết mình còn có chút cuồng tay như vậy chứ?

Cha chồng đúng là nam thần không thể nghi ngờ! Vào những lúc không có người cũng hề xấu, bất kể là nhìn từ hướng nào cũng đều anh tuấn quý khí như vậy, từ sợi tóc đến móng tay đều đẹp! Khi Nữ Oa tạo ra con người những người khác đều bị quên lãng, nên ông được tạo một ngày một đêm sao?!

Nhìn gương mặt đó, nhìn vòng eo đó, đôi chân đó, bàn tay đó!

Rầm… Tô Vưu Lê không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên trở nên lo lắng.

“Cha, cha tìm con có chuyện gì ạ?”

Áp lực thật lớn! Vì sao cha chồng cô lại đẹp trai như vậy! Cũng không dám nhìn ông!