Chương 2: Em dâu X Anh cả tàn nhẫn biếи ŧɦái

Mạnh Cẩn Khiêm nhìn bóng lưng loạng choạng của người phụ nữ, khoé môi hơi nhếch lên, ngón trỏ đẩy kính gọng vàng trên sống mũi.

“Ồ, muốn đi?”

Xông vào địa bàn của anh, cô nhóc ngon miệng như vậy, sao anh có thể thả cô đi?

Mạnh Cẩn Khiêm không thừa nhận mình là kẻ biếи ŧɦái.

Ít nhất là trước khi gặp Tô Vưu Lê anh không như vậy.

Nhưng từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy Lê Vưu Lê, anh biết chính là cô! Máu trong cơ thể anh đang sôi sục, cảm xúc của anh như một ngọn sóng thần!

Anh kiềm chế không đi tới chỗ cô, sau đó anh nghe được em trai anh Mạnh Cẩn Dụ giới thiệu — Tô Vưu Lê, đối tượng kết hôn.

Mạnh Cẩn Khiêm biết chuyện của Mạnh Cẩn Dụ và Lưu Vãn, nhưng Lưu Vãn đã gả vào nhà họ Lý không thua kém nhà họ Mạnh, Mạnh Cẩn Dụ và Lưu Vãn chỉ có thể được coi là có duyên mà không phận.

Ban đầu anh muốn từ từ ủ mưu, anh cảm thấy Mạnh Cẩn Dụ và Tô Vưu Lê nhất định sẽ chia tay. Nhưng sự thật lại thường trái ngược với tưởng tượng, hai người nhanh chóng kết hôn.

Nhưng những việc này cũng không thể chặt đứt được suy nghĩ của Mạnh Cẩn Khiêm.

Anh thèm muốn vợ của em trai, như si như say, giống như ma nhập!

Tô Vưu Lê không nhận ra ánh mắt của Mạnh Cẩn Khiêm, trong lòng cô đã bị chuyện thế thân chiếm đóng, trái tim và thể xác đều mệt mỏi.

Cô vô tình cãi cọ gì đó với Mạnh Cẩn Dụ, tất cả những yêu thương dịu dàng đều là tính toán, toàn bộ sự ngọt ngào trước kia sụp đổ, hãy để cô giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, lặng lẽ rời đi.

“Ly hôn thôi, Tô Vưu Lê.”

Cô nói với bản thân mình.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống, cô dụi dụi hai mắt, quan sát căn phòng mà hai người đã trang trí, ngã ngồi trên mặt đất gào khóc.

“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai?”

Đau lòng chết mất!

Tô Vưu Lê khóc tới mức gần như không thở nổi mà ngất xỉu, thậm chí còn vì khóc nhiều mà cơ thể bắt đầu run rẩy, lúc này cô không còn xinh đẹp, khắp mặt nước mũi nước mắt, cực kỳ chật vật.

“Vưu Lê?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tô Vưu Lê sợ tới mức nấc lên một cái.

Giọng nói cô run rẩy trả lời, sợ Mạnh Cẩn Khiêm phát hiện ra sự khác thường của cô: “Vâng, anh cả có chuyện gì?”

Thật ra rất dễ có thể nghe ra được cô vẫn đang khóc.

Nghe vô cùng đáng thương, âm thanh nhu nhược mềm mại đó khiến ánh mắt Mạnh Cẩn Khiêm ở ngoài cửa càng thêm u ám nguy hiểm.

“Hình như anh nghe thấy em khóc, đã xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì có thể nói với anh cả, anh có thể giúp em.”

Tô Vưu Lê ở bên trong lắc đầu, nhưng dường như ở bên ngoài Mạnh Cẩn Khiêm biết cô suy nghĩ gì, nói thêm một câu.

“Không phải chúng ta là người nhà sao? Em đừng khách sáo với anh.”

Không, không còn là người nhà nữa.

Tô Vưu Lê nghe câu nói như vậy, ánh mắt lại càng kiên định hơn.

Đã xảy ra chuyện như vậy, nhất định cô phải ly hôn, kết hôn là vì tình yêu, ly hôn cũng là vì tình yêu, không có nguyên nhân khác.

“Anh cả, em không sao, anh đi làm việc đi.”

Tô Vưu Lê đứng lên bận rộn thu dọn đồ đạc, như thể bận việc sẽ có thể khiến cô quên đi những chuyện đã xảy ra, những lời xuyên thủng trái tim, những hình ảnh khiến người ta đau đớn muốn chết… Quên hết đi!

Ngoài cửa không nói gì.

Có lẽ anh cả đã đi rồi?

Tô Vưu Lê nghĩ như vậy, rất nhanh đã dọn xong vali, cô cầm khăn giấy lau khô mặt, lúc này mới mở cửa chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mở cửa, lại phát hiện Mạnh Cẩn Khiêm vẫn đứng ở bên ngoài không nhúc nhích, cô vừa bước ra đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mạnh Cẩn Khiêm.

“Anh cả?”

Không biết vì sao, Tô Vưu Lê rùng mình một cái.

Cô cực kỳ xấu hổ, bởi vì đã khóc nên dấu vết trên mặt vẫn chưa tan đi, chiếc vali cô cầm theo cũng đang nói rõ cô muốn làm cái gì.

Em dâu trốn nhà đi bị anh cả bắt được?

Thậm chí Lê Vưu Lê còn có suy nghĩ muốn chết!

“Vưu Lê?”

Mạnh Cẩn Khiêm nhìn vali trong tay Tô Vưu Lê, tuy rằng đã đoán được cô muốn rời đi, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến anh tức giận.

Anh sẽ không cho phép cô rời đi! Vĩnh viễn không!

“Em muốn làm gì vậy? Em khóc?”

Tô Vưu Lê nghiêng đầu, tránh né ánh mắt Mạnh Cẩn Khiên, như thể cô nghe ra được sự tức giận từ trong giọng nói Mạnh Cẩn Khiêm, âm thanh của anh vẫn trầm thấp dồn dập như vậy, thậm chí còn có chút hung dữ.

“Không đâu!”

Tô Vưu Lê cắn môi, bởi vì cắn hơi mạnh nên cánh môi mềm mại lập tức đỏ như máu, giống như cánh hoa hồng mềm mại ướŧ áŧ.

Ánh mắt Mạnh Cẩn Khiêm tối sầm lại.

“Em chuẩn bị ra ngoài giải sầu, không sao, thật sự không sao!”

Tô Vưu Lê nghĩ một chút, cô giải thích như vậy.

Cô không muốn nói chuyện ly hôn cho người khác, mọi thứ đều chờ luật sư giải quyết, cô chỉ muốn lặng lẽ rời đi, không bao giờ muốn gặp lại Mạnh Cẩn Dụ nữa.

Trái tim đã vỡ thành mảnh nhỏ, cô tình nguyện trốn tránh, che giấu! Cũng không muốn đối mặt với người làm cô tan nát cõi lòng lần nữa.

Cô biết như vậy rất yếu đuối, rõ ràng người làm sai không phải cô, vì sao cô phải trốn?

Nhưng cô không dám! Không dám đối mặt! Để cho thời gian từ từ làm phai nhạt những tổn thương, làm phai nhạt những lừa dối, để cô quên đi Mạnh Cẩn Dụ!

“Em và Cẩn Dụ cãi nhau?”

Mạnh Cẩn Khiêm thăm dò, sau đó giành lấy vali trên tay Tô Vưu Lê, cau mày khuyên nhủ: “Vưu Lê, em như vậy anh không yên tâm để em đi, rõ ràng là em khóc, sao anh có thể không nhìn ra được?”

Đối mặt với sự quan tâm của Mạnh Cẩn Khiêm, Tô Vưu Lê lại càng không biết phải làm sao.

Mối quan hệ của cô và Mạnh Cẩn Khiêm đều gắn với Mạnh Cẩn Dụ, cô muốn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ, vậy thì anh cả vẫn là anh cả sao?

“Anh cả, anh đừng hỏi, anh để em đi đi.”

Tô Vưu Lê không nhịn được bắt đầu nghẹn ngào, bởi vì Mạnh Cẩn Khiêm ngăn cản, hốc mắt lại đỏ hơn.

Cô không thể kiểm soát sự thay đổi của cảm xúc, có thể giữ thể diện đã hao phí tất cả mọi sức lực của cô rồi. Nếu như Mạnh Cẩn Khiêm còn ngăn cản cô nữa, có lẽ cô sẽ không nhịn được.

“Em như vậy sao anh có thể yên tâm chứ!”

Ánh mắt Mạnh Cẩn Khiêm mang theo vẻ không đồng tình, Tô Vưu Lê muốn lấy vali trong tay anh nhưng lại không có sức, khi bàn tay đưa tới bị Mạnh Cẩn Khiêm nắm chặt, không thể cử động.

Tô Vưu Lê sụp đổ.

“Đừng ngăn cản tôi! Đừng ngăn cản tôi! Tôi không đi thì phải làm sao đây! Tôi muốn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ, tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Mạnh nữa, anh không thể ngăn cản tôi!”

Tô Vưu Lê khóc, tiếng khóc rất lớn.

Cô như phát điên rút tay từ trong tay Mạnh Cẩn Khiêm ra, hốc mắt đỏ hoe nhìn Mạnh Cẩn Khiêm, hai mắt cũng không chớp, bên trong lộ ra vẻ đau lòng tuyệt vọng.

Trái tim Mạnh Cẩn Khiêm cũng hoảng loạn theo, anh muốn duỗi tay lau nước mắt trên mặt Tô Vưu Lê, nhưng lại bị cô né tránh.

“Anh cả, anh để cho em đi đi, em không thể ở lại nhà họ Mạnh nữa, em không muốn nhìn thấy Mạnh Cẩn Dụ, anh để em đi được không?”

Tô Vưu Lê cầu khẩn, cô đau khổ cầu xin Mạnh Cẩn Khiêm đừng ngăn cản cô.