Chương 3: Em dâu X Anh cả tàn nhẫn biếи ŧɦái

“Không được, em như vậy anh không yên tâm.”

Mạnh Cẩn Khiêm nhìn dáng vẻ sắp gục ngã của Tô Vưu Lê, một suy nghĩ xuất hiện trong lòng, anh dùng giọng điệu thương lượng, rồi giữ chặt tay Tô Vưu Lê nói: “Vưu Lê, em xem thế này có được không, anh đưa em tới căn biệt thự khác ở trước, em bình tĩnh mấy ngày sau đó nói toàn bộ mọi chuyện cho anh, rồi chúng ta lại bàn xem sẽ giải quyết thế nào.”

Đúng là anh không muốn Mạnh Cẩn Dụ quấn lấy Tô Vưu Lê.

Ly hôn là điều chắc chắn, nhưng sau khi ly hôn… Sẽ là anh định đoạt!

Mạnh Cẩn Khiêm sẽ không thả Tô Vưu Lê đi. Sau khi cầu không được phải trơ mắt nhìn Tô Vưu Lê kết hôn với em trai, suy nghĩ của anh dần dần trở nên vặn vẹo.

Thậm chí khi anh nghe lén Tô Vưu Lê làʍ t̠ìиɦ, anh đã dùng qυầи ɭóŧ của cô thủ da^ʍ, tranh vẽ và ảnh chụp cô cũng được anh cất giữ ở căn biệt thự khác.

Anh biết mình biếи ŧɦái, nhưng anh không thèm để ý.

Tô Vưu Lê rất muốn từ chối, nhưng đối mặt với ánh mắt kiên định của Mạnh Cẩn Khiêm, cô biết đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Mạnh Cẩn Khiêm.

Anh cả luôn là người không thể bị người khác từ chối.

Có thể là vì đã đứng trên đỉnh cao quá lâu, quen ra lệnh cho người khác, tính cách Mạnh Cẩn Khiêm mang theo sự bá đạo, thậm chí Tô Vưu Lê đã từng thấy dáng vẻ của anh với cấp dưới, càng khiến người ta sợ hãi, giống như, giống như một con sói.

Do dự và sợ hãi đan chéo ở trong lòng, cuối cùng cô vẫn gật gật đầu, nhìn Mạnh Cẩn Khiêm đặt vali vào cốp xe, mở cửa xe làm động tác mời vào với cô.

“Đi thôi.”

Tô Vưu Lê chậm rãi đi qua, cúi người vào trong xe, giống như bước vào l*иg giam, đột nhiên cô có chút sợ hãi, không hiểu vì sao lại khiến cô cảm thấy tràn ngập nguy hiểm.

Đúng là ma chướng mà.

Tô Vưu Lê cười khổ, bây giờ cô cảm thấy chỗ nào cũng khác thường, nghi ngờ quá nhiều. Là bởi vì Mạnh Cẩn Dụ đã phá nát sự tin tưởng của cô sao?

Nhìn cửa xe đóng lại, sự lo lắng trong ánh mắt Tô Vưu Lê càng sâu.

Cô không biết mình có nên đi theo anh cả hay không, có lẽ cô nên lấy hết can đảm từ chối?

Tô Vưu Lê nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Cẩn Khiêm đang lái xe, nét mặt anh có chút nghiêm túc, kinh mạch trên cánh tay đang lái tay hiện lên rõ, cánh tay trông cực kỳ mạnh mẽ.

Cơ thể anh cường tráng đến mức đủ để làm tổn thương cô bất cứ lúc nào.

Tô Vưu Lê rất không quen ở bên cạnh người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như vậy, cô thích đàn ông có chút nhẹ nhàng nho nhã hơn.

Nhưng ai nói là tốt chứ?

Người đàn ông ngàn tốt vạn tốt ở trong mắt cô, không phải cũng làm tổn thương lừa gạt cô sao?

“Anh cả, em nghĩ không nên tới chỗ của anh thì hơn, em có một căn tứ hợp viện ở ngoại thành phía Tây, anh cả đưa em tới đó được không?”

Tuy rằng vùng ngoại thành cách trung tâm thành phố hơi xa, nhưng yên tĩnh có ưu điểm của yên tĩnh, có lẽ cô nên yên lặng một chút.

Mạnh Cẩn Khiêm lại từ chối cô lần nữa.

“Vưu Lê, em đang không muốn tiếp xúc với anh sao? Nhưng anh cũng không làm sai chuyện gì mà, em khách sáo như vậy, anh cả sẽ đau lòng.”

Ngoài miệng thì nói dịu dàng, nhưng trong lòng Mạnh Cẩn Khiêm lại nóng ran như lửa đốt, ghen ghét tức giận gần như sắp nuốt sạch lý trí của anh.

Vì Cẩn Dụ nên cô cảm xúc của cô mới có sự dao động lớn như vậy, cô đau lòng, cô khổ sở, nhưng tất cả những cảm xúc này, đều không phải vì anh!

Cô muốn thoát khỏi nhà họ Mạnh như vậy?!

Tô Vưu Lê không biết nên nói gì mới phải, cô im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không nói nữa.

Cứ như vậy, xe chạy đến trước căn biệt thự Mạnh Cẩn Khiêm mua ở bên ngoài, chỗ này cũng không phải trung tâm thành phố, nhưng xung quanh có cánh rừng tự nhiên được bảo vệ, phong cảnh vô cùng đẹp, không khí cũng cực kỳ trong lành.

Nhưng bây giờ Tô Vưu Lê không có tâm trạng ngắm nghía cảnh vật, cô không chờ Mạnh Cẩn Khiêm mở cửa xe đã tự đi xuống.

“Anh cả, ở đây…” Tô Vưu Lê tạm dừng vài giây, do dự nói: “Mạnh Cẩn Dụ không biết chỗ này đúng không? Anh ấy sẽ không tìm tới đây được đúng không?”

Tô Vưu Lê không dám chắc Mạnh Cẩn Khiêm có nói tin tức của cô cho Mạnh Cẩn Dụ hay không, bọn họ là anh em, mà cô chỉ là em dâu.

Tuy rằng cô nói muốn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ, nhưng không biết Mạnh Cẩn Khiêm có tin hay không. Cô thật sự nghiêm túc!

“Yên tâm, anh sẽ không nói với Cẩn Dụ, em yên tâm ở đây bình tĩnh lại một chút, tuy rằng anh không biết giữa hai em đã xảy ra chuyện gì, nhưng đưa ra quyết định trong sự xúc động chắc chắn sẽ sai, em cứ nghĩ kỹ lại.”

Mạnh Cẩn Khiêm tỏ vẻ vô cùng hiểu lòng người.

Anh muốn thể hiện bản thân mình thật tốt trong khoảng thời gian này, anh muốn tốt hơn Mạnh Cẩn Dụ, có lẽ người Tô Vưu Lê thích sẽ là anh, mà không phải Mạnh Cẩn Dụ!

Không phải anh không thấy sự do dự của Tô Vưu Lê.

Dáng vẻ cô gái bàng hoàng bất lực, không biết phải làm sao thật sự rất đẹp, Mạnh Cẩn Khiêm nhìn cô thật sâu, đứng ở phía sau cô giống như muốn khảm cô vào trong tim.

Mạnh Cẩn Khiêm siết chặt nắm tay.

Anh rất muốn đi lên ôm lấy Tô Vưu Lê, nhưng giờ này phút này anh chỉ có thể cố gắng hết sức đè nén cơn xúc động xuống.

Anh không muốn doạ Tô Vưu Lê.

Hai người đi vào trong biệt thự, Tô Vưu Lê muốn đón lấy vali, nhưng lại bị Mạnh Cẩn Khiêm né tránh.

“Vưu Lê, anh đưa em lên phòng ngủ.”

Tô Vưu Lê không biết vì sao Mạnh Cẩn Khiêm lại quan tâm cô như vậy, sau khi đưa cô vào phòng còn giúp cô dọn dẹp đồ đạc, đôi tay chỉ ký giấy tờ công việc đang làm việc nhà, Tô Vưu Lê thấy vậy, trố mắt lên.

“Anh cả, anh không cần làm như vậy.”

Ánh mắt Tô Vưu Lê buồn bã, cô còn tưởng rằng Mạnh Cẩn Khiêm vì Mạnh Cẩn Dụ nên mới quan tâm cô như vậy, nhưng cô không thể thoải mái đón nhận sự quan tâm của Mạnh Cẩn Khiêm.

Cô muốn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ.

Có lẽ sau này cô và anh cả cũng sẽ không cơ hội ở chung.

Dường như Mạnh Cẩn Khiêm cũng hiểu ý cô, chỉ thấy anh lắc đầu, dùng ánh mắt quan tâm nhìn cô: “Anh chỉ muốn quan tâm em mà thôi.”

Không phải vì những người khác, chỉ là vì anh muốn.

Tô Vưu Lê không nghe được ý té trong câu nói của Mạnh Cẩn Khiêm, hai người bận rộn cuối cùng cũng thu dọn xong, căn biệt thự trống rỗng cuối cùng cũng giống một ngôi nhà, có hơi người.

Nếu là trước đây, chắc chắn Tô Vưu Lê sẽ giữ Mạnh Cẩn Khiêm ở lại ăn cơm, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng đó, bây giờ cô cũng không nuốt nổi cơm nên càng đừng nói là nấu cơm cho người khác ăn.

Không kịp đau lòng, Mạnh Cẩn Khiêm lại kéo cô chuẩn bị đi ra ngoài.

“Vưu Lê, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đó, chẳng lẽ em không đói bụng sao? Còn phải đi siêu thị mua chút đồ trong biệt thự còn thiếu nữa, anh đi với em.”

Tô Vưu Lê không biết Mạnh Cẩn Khiêm nghĩ gì, thật ra bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một lát, trốn trong góc một mình liếʍ miệng vết thương.

Nhưng Mạnh Cẩn Khiêm lại không cho cô yên tĩnh, không cho cô cơ hội đau lòng.

Như thể bận rộn là có thể quên đi sự đau lòng, nhưng những việc này cũng chỉ trị được ngọn không trị được tận gốc, Tô Vưu Lê mím môi, vẻ buồn rầu trên lông mày vẫn chưa tản đi.

“Anh cả, em không đói bụng…”

Không đợi Tô Vưu Lê nói chuyện, Mạnh Cẩn Khiêm cắt ngang lời cô.

“Nhưng mà anh đói bụng rồi, Vưu Lê em cứ xem như là đi ăn cơm với anh. Đừng bao giờ, vì Cẩn Dụ mà xa cách anh cả. Anh quan tâm em là xuất từ tấm lòng, em đẩy anh ra xa như vậy thật sự là khiến anh đau lòng.”