Chương 4: Em dâu X Anh cả tàn nhẫn biếи ŧɦái

Tô Vưu Lê còn có thể nói như thế nào nữa, Tô Vưu Lê không còn lời nào để nói.

Từ chối ý tốt của anh cả thì thật sự quá lạnh nhạt, hơn nữa dường như ý trong miệng anh không phải anh quan tâm cô vì Mạnh Cẩn Dụ.

Mà là quan tâm chính cô.

Nhưng mà… Kiểu quan tâm như vậy lại làm Tô Vưu Lê không quen, thậm chí còn có chút khó xử không biết nên đối mặt với Mạnh Cẩn Khiêm như thế nào.

Cô vẫn đi ăn cơm cùng Mạnh Cẩn Khiêm, sau mấy lần liên tục từ chối không có hiệu quả có vẻ như đã cho Mạnh Cẩn Khiêm hoàn toàn chiếm được quyền làm chủ, ngay cả Tô Vưu Lê cũng không phát hiện ra, ở trước mặt Mạnh Cẩn Khiêm cô có chút yết thế.

Cũng đúng, tính cách cô luôn luôn yếu đuối.

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mạnh Cẩn Khiêm sẽ không thể làm chủ được mình, đây cũng là lý do vì sao cô lại có chút sợ Mạnh Cẩn Khiêm.

“Hôm nay cảm ơn anh cả.”

Cảm ơn anh đã quan tâm.

Tuy rằng sự quan tâm này tạo cho cô áp lực rất lớn, nhưng vào lúc cô sụp đổ, ít nhất cũng có người ở bên cạnh cô, kéo cô vực dậy.

“Bây giờ em bình tĩnh lại chưa? Muốn nói với với anh chút chuyện về Cẩn Dụ sự không?”

Tô Vưu Lê hơi có chút do dự, cô nên nói với anh cả như thế nào?

Nhưng Mạnh Cẩn Khiêm không chờ cô lên tiếng, tiếp tục mở miệng nói: “Em nói muốn ly hôn với Cẩn Dụ, Vưu Lê, anh biết em không phải kiểu người thích chuyện bé xé ra to, sẽ không vì một chút việc nhỏ mà làm ầm ĩ, vậy nên chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó khiến em tuyệt đối không thể chấp nhận, em muốn nói với anh không? Chúng ta nghĩ cách cùng giải quyết.”

Tô Vưu Lê lập tức cảm thấy Mạnh Cẩn Khiêm đối xử với cô không giống em dâu, mà giống như với một người bạn bình đẳng hơn.

Như vậy rất tốt, sẽ khiến cô không gò bó lo sợ như vậy.

Anh sẽ lý hiểu cho cô sao?

Mạnh Cẩn Dụ phản bội lừa gạt là chuyện cô không thể chấp nhận, cô chỉ có thể lựa chọn ly hôn, nhưng ly hôn cũng phải được nhà trai đồng ý, và vả nộp đơn lên toà án?

Không, Tô Vưu Lê không muốn ầm ĩ khó coi như vậy, cho dù cô đã hoàn toàn thất vọng về Mạnh Cẩn Dụ.

“Anh cả biết người phụ nữ tên Vãn Vãn không?”

Tô Vưu Lê nhìn Mạnh Cẩn Khiêm, vẻ buồn rầu trong mắt càng sâu, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng khiến cô tan nát cõi lòng kia, Tô Vưu Lê lại không khống chế được mà đỏ mắt.

“Vãn Vãn? Cái tên này rất quen… Không phải em nói Lưu Vãn chứ? Cô ta và Cẩn Dụ đã xảy ra chuyện gì sao?!”

Giọng nói Mạnh Cẩn Khiêm cực kỳ ngạc nhiên và mang theo sự tức giận, đặc biệt là khi nói đến Lưu Vãn và Mạnh Cẩn Dụ, cơn giận dữ dội tới mức Tô Vưu Lê cũng có chút kinh ngạc.

Vậy là anh cả biết Lưu Vãn?

“Anh cả biết Lưu Vãn sao? Có phải cô ta và Mạnh Cẩn Dụ đã quen biết nhau từ trước rồi không?”

Tô Vưu Lê nhìn Mạnh Cẩn Khiêm gật đầu, nét mặt anh mang theo vẻ áy náy, dáng vẻ có chút do dự sợ sẽ xúc phạm tới cô, sau đó cô nghe thấy Mạnh Cẩn Khiêm nói Lưu Vãn và Mạnh Cẩn Dụ đã quen nhau từ rất lâu. Mạnh Cẩn Dụ thích Lưu Vãn, nhưng cuối cùng Lưu Vãn lại chọn người thừa kế nhà họ Lý, cũng đã kết hôn từ năm năm trước.

Anh cho rằng Mạnh Cẩn Dụ đã quên Lưu Vãn, nhưng không ngờ bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau.

“Thì ra là như vậy, em cũng không biết.”

Đúng vậy, cô không biết gì hết! Từ lúc bắt đầu cô đã chẳng hay biết gì, trong đoạn tình cảm này cô tự cho là Mạnh Cẩn Dụ thích cô, duyên phận của hai người giống như trời định.

Ai có thể ngờ được chứ?

Tình cảm vốn hạnh phúc như mơ lại được xây dụng trong sự lừa gạt và phản bội, thậm chí cô chỉ là thế thân của Lưu Vãn.

Cái từ thế thân này hung hăng xé nát tôn nghiêm của Tô Vưu Lê, đẩy cô xuống đáy vực sâu.

“Cẩn Dụ lại liên lạc với Lưu Vãn, bọn họ làm chuyện có lỗi với em?!”

Mạnh Cẩn Khiêm hung hăng vỗ một cái lên tay lái, như là đang bênh vực cô: “Sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện này chứ! Vưu Lê, xin lỗi, nếu biết trước Cẩn Dụ vẫn chưa quên Lưu Vãn, anh nên nói việc này cho em biết.”

Tô Vưu Lê lắc đầu.

“Chuyện này cũng không phải anh sai, nói xin lỗi gì chứ?”

Cô không ngờ Mạnh Cẩn Khiêm vẫn sẽ bênh vực cô, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ cảm động, có chút nghẹn ngào nói: “Là em phải cảm ơn anh ta có thể ở bên cạnh em, phát sinh chuyện như vậy, em cũng không thể tiếp tục chung sống với Mạnh Cẩn Dụ nữa. Em rất muốn nhanh chóng ly hôn, anh cả sẽ ủng hộ em chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Mạnh Cẩn Khiêm trả lời nhanh chóng lại kiên định, dường như không hề nghĩ ngợi.

Thái độ quả quyết đó khiến Tô Vưu Lê không nhịn được nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao… Hình như anh cả rất kích động chuyện cô muốn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ?

Suy nghĩ cái gì vậy! Tô Vưu Lê! Sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Tô Vưu Lê vỗ vỗ đầu.

“Tới rồi.”

Thì ra xe đã dừng lại ở trước một căn tứ hợp viện.

“Anh thấy em chưa ăn uống gì, ở đây nổi tiếng nhất là canh hầm củi, nếu như không ăn nổi cơm, vậy thì ăn chút canh lót bụng.”

Khóc lâu như vậy, sao có thể không đói bụng, cách tốt nhất để đối phó với Tô Vưu Lê khẩu thị tâm phi chính là trực tiếp đưa cô tới, không nghe cô từ chối.

Bởi vì Mạnh Cẩn Khiêm biết, thái độ của anh không cứng rắn một chút, thì đời này anh cũng sẽ không có cơ hội ở bên cạnh Tô Vưu Lê.

Tô Vưu Lê ăn một bát canh nhỏ, cau mày đẩy bát ra.

Cô ăn không vào.

Trong lòng rất khó chịu, không có một chút thèm ăn, cho dù bắt gặp ánh mắt phản đối của Mạnh Cẩn Khiêm, cô vẫn không ăn nổi món gì.

Cứ khó chịu như vậy, khó chịu tới mức muốn tra tấn bản thân mình?!

Trong lòng Mạnh Cẩn Khiêm thắt lại, anh cũng không muốn nhìn thấy Tô Vưu Lê đau lòng như vậy một chút nào, anh ghen ghét vì Mạnh Cẩn Dụ có thể có được tình yêu của cô.

Mạnh Cẩn Dụ còn không biết quý trọng!

Nhưng may mắn là không biết quý trọng, mới cho anh cơ hội này, anh sẽ thay Mạnh Cẩn Dụ chăm sóc tốt cho Tô Vưu Lê, sẽ làm Tô Vưu Lê quên Mạnh Cẩn Dụ.

Từ nay về sau chỉ thuộc về anh!

Khi về tới biệt thự đã là buổi tối, nhìn bóng đêm u ám bên ngoài, Tô Vưu Lê do dự nhìn Mạnh Cẩn Khiêm.

Có phải anh cả nên đi rồi không?

Cô ngại ngùng chủ động mở miệng nhắc Mạnh Cẩn Khiêm rời đi, làm như vậy có chút cảm giác như qua cầu rút ván.

Nhưng đã quá muộn rồi, cô và anh cả ở chung thật sự có chút không ổn.

“Buổi tối em chỉ ăn chút đồ như vậy, anh đi lấy cho em ly sữa bò, nhìn em uống hết sữa bò uống anh sẽ đi.”

Trong giọng nói Mạnh Cẩn Khiêm mang theo sự kiên định không cho phép từ chối, giống như Tô Vưu Lê không đồng ý thì anh sẽ không đi.

Tô Vưu Lê buồn bã uống hết ly sữa bò, cô thật sự ghét hương vị này, anh cả quan tâm cũng quá nặng nề.

“Uống xong rồi.”

Tô Vưu Lê nhìn Mạnh Cẩn Khiêm rời đi, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào ra một hơi, sau khi cô lên lầu rửa mặt xong, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, không kịp nghĩ gì khác đã ngã xuống giường ngủ mất.

Lúc này, có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng rồi?

Mạnh Cẩn Khiêm ngồi ở trong xe, suy nghĩ, xe dừng lại ở một nơi bị cây cối che khuất cách biệt thự không xa.

Ánh mắt anh u ám nhìn cửa sổ căn biệt thự, mở cửa xuống xe, đi vào trong…