Chương 7: Biệt Đảo 4

Một thời gian sau đó, Kensuke cứ bị hành hạ bởi một ảo tưởng lặp đi lặp lại. Hình ảnh một người phụ nữa trẻ không mảnh vải che thân ẩn nấp ở nơi hẻo lánh trên một hòn đảo không người luôn khiến anh bất an một cách tàn nhẫn. Thời gian đó Kensuke không hề có bạn gái.

Anh thường mơ thấy mình chơi đùa trong rừng. Những thân cây màu thịt người trong giống cây bách nhật hồng mọc lên như những tua xoắn từ đất, không tua nào được điểm xuyết dù chỉ một chiếc lá. Khi Kensuke đi giữa chúng, chân anh bị vướng vào các nhánh xoắn và anh chìm sâu xuống đất. Chẳng cần phân tích cũng thấy những thân cây nhẵn nhụi kia là biểu tượng của đôi chân Yukari. Một giấc mơ cũng lặp đi lặp lại khác của Kensuke là cảnh bầy rắn quằn quại bò khắp mặt đất rồi biến thành chân của Yukari. Tại những vùng hoang dã hay những nơi rõ ràng là đảo, Yukari lại biến hình thành nhiều loại thực vật và sinh thể khác nhau và tiếp tục sống.

Kensuke không thể biết được câu chuyện đó có đúng hay không bằng cách hỏi Aso. Ngay cả nếu Aso có nói, “Tớ đùa đấy,” thì câu chuyện cũng không thể cứ thế mà biến mất được. Vẫn còn tồn tại khả năng Aso thú nhận đó chỉ là lời nói dối mới chính là lời nói dối thật sự. Kensuke từng thử bấm số điện thoại trên danh thϊếp mà Yukari từng đưa cho anh, và phát hiện ra đó chẳng phải là nhà bố mẹ hay nhà của cô, mà là một kiểu nhà tập thể nơi những tín đồ tôn giáo cô đang theo sống. Kensuke nói với người phụ nữ có giọng nhỏ nhẹ nhận điện thoại rằng anh muốn nói chuyện với Yukari.

“Cô ấy không có ở đây,” người phụ nữ nói, và đó là tất cả những gì bà nói.

Kensuke đã hi vọng rằng sẽ gặp được Yukari mà không gặp phải khó khăn gì, nên điều bà nói khiến anh như nuốt phải lưỡi. Ngừng lại một lát, anh mới cất được tiếng hỏi, “Tôi có thể tìm cô ấy ở đâu?”

Người phụ nữ đáp đơn giản, “Tôi không biết.”

“Yukari đi vắng bao lâu rồi?”

“Suốt mấy tuần qua tôi chưa thấy mặt cô ấy.”

Khi Kensuke hỏi bà số điện thoại nhà bố mẹ Yukari, bà đáp đơn thuần bằng một câu hỏi của chính bà: “Cô Nakazawa có gia đình à?” Cái cách bà nói câu đó nghe như Yukari là một người lang thang không gia đình vậy.

“Tức là cô ấy không có sao?” Kensuke hỏi dồn.

“Tôi biết sao được,” người phụ nữ đáp cụt lủn.

Kensuke không chắc liệu sự thực đúng là Yukari không có gia đình hay đơn giản vì cộng đồng đó không có thông tin gì hết. Anh đặt máy. Tất cả những gì anh xác nhận được là Yukari đã không trở về kí túc xá hai tuần nay rồi. Điều tồi tệ là câu chuyện của Aso đã bắt đầu có dấu hiệu hợp lí.

Anh đã nảy ra ý định đến đảo Daiba 6 và tự kiểm tra, nhưng các nhà chức trách Tokyo đã công bố rằng đó là vùng cấm. Kensuke còn phải dự thi tuyển công chức để trở thành giáo viên, và không thể cho phép mình gặp rắc rối với chính quyền thành phố được. Hơn nữa, anh cũng chẳng có gan lợi dụng sự che chở của màn đêm mà bí mật lên đảo.

Anh cảm thấy cần phải gặp Aso lần nữa để làm cho ra lẽ. Nếu bấy lâu nay Aso không nói dối, Kensuke cần phải làm gì đó trước khi quá muộn. Anh không biết người ta sẽ khép hành vi lột trần phụ nữ rồi vứt cô ta trên đảo Daiba 6 vào khung tội hình sự nào. Anh đoán rằng nếu phụ nữ đó chết vì đói, bị truy tố là điều không thể tránh khỏi.

Kensuke đang sắp sửa liên lạc với Aso thì được tin bạn mình đã phải nhập viện tại một bệnh viện trực thuộc trường đại học của anh. Phim chụp X-quang l*иg ngực cho thấy một vết lốm đốm trên phổi Aso. Nội soi phế quản, cùng các xét nghiệm, cho thấy một dạng ung thư cực kì ác tính đã di căn hầu hết cơ thể anh. Não anh cũng đã bị hủy hoại, và phẫu thuật là điều không thể. Ngay cả liều mạng điều trị bằng truyền hóa chất, Aso cũng chỉ sống được trên dưới hai tháng nữa.

Kì lạ là, Kensuke chẳng hề hoảng loạn trước tin đó. Khi biết tin, anh nhắm mắt lại và bình tĩnh để cho nó ngấm. Những ngày hạnh phúc họ từng chia sẻ, tất cả trong một mớ bòng bong lướt qua đôi mắt của tâm trí anh, nhưng ý nghĩ “thật không thể tin được” đơn giản là chẳng hề xuất hiện – chỉ có nỗi tiếc thương khủng khϊếp trước một cái chết ở tuổi hai mươi ba, cùng tuổi với anh.

Aso có lẽ đã cảm nhận được, thậm chí trước khi tiến hành các xét nghiệm, rằng anh chẳng còn nhiều thời giờ. Và vì thế hôm đó anh đã đến để nói lời tạm biệt. Dựa trên tiền đề là cái chết ấy, những hành vi gần đây của Aso đã trở nên logic. Cũng như Aso đã thấy cái chết của chính mình rình rập, Kensuke đã linh cảm thấy thời gian còn lại của bạn mình chỉ còn đếm được bằng ngày, và chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần cho điều ấy.

Khoảng trên dưới mười phút sau khi anh tiêu hóa xong tin đó, Kensuke chợt bật khóc. Không phải anh buồn tới mức đó; mà, bởi những cảm xúc lẫn lộn đang xâm chiếm sâu thẳm nội tâm anh. Sau khi khóc một lúc, anh cảm thấy một ham muốn không sao cưỡng lại được là đi gặp Aso. Đã đến lượt Kensuke nói lời tạm biệt.

Kensuke nghĩ mình đã chọn đến thăm Aso vào giờ có ít khách đến nhưng, ngoài mẹ Aso, ở đó còn có vài người nữa quây quần trong phòng bệnh riêng ấy. Aso nằm trên giường, trong tình trạng hoàn toàn không thể nói chuyện một cách bình thường được. Anh chàng vừa ngồi trong ô tô đến gặp Kensuke tháng trước thôi giờ đang nằm trước mặt anh, hầu như không thể tự thở, quanh người toàn những ống. Những tế bào ung thư làm mục rỗng cơ thể Aso đã gây ra một sự thay đổi kinh khủng như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhường ấy. Phổi trái của anh đã hoàn toàn mất chức năng; rõ ràng là, cái kết sẽ tới khi đờm tích tụ ngập trong khí quản.

Ngay trước khi về, Kensuke đến bên gối của Aso, cúi xuống sát, và khẽ thì thầm: “Chuyện đó có thật không, Daiba 6 ấy?”

Kensuke cảm thấy chắc chắn là Aso sẽ không nói dối trên giường chết của mình. Chỉ cần Aso lắc đầu thôi, mối nghi ngờ của Kensuke sẽ lắng xuống.

Nhưng thay vì thế, Aso mỉm cười và gật đầu.

Ngỡ ngàng, Kensuke hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chứ?”

Aso gật đầu liên tiếp hai cái liền. Kensuke nghĩ anh đã thấy nét mặt mãn nguyện trên gương mặt Aso, nhưng đó có thể chỉ là sự tưởng tượng của anh mà thôi.

Đặt tay mình lên tay Aso, Kensuke bảo bạn, “Cố gắng lên nhé,” rồi rời phòng bệnh. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một cách thích hợp hơn để nói “Tạm biệt.” Hai ngày sau, Aso chết trẻ ở độ tuổi hai mươi ba.