Chương 2: Phế vật

Trong khoảng đất trống bên ngoài bãi săn thú, mười lăm phút lúc sau khi dị tượng phát sinh, hầu hết các học sinh đã rút lui đến đây.

Huấn luyện viên mang khuôn mặt nghiêm túc đứng phía trước, nhìn chăm chú về phía bãi săn, chờ đợi các học sinh còn chưa trở lại.

Ngay sau đó, thêm ba học sinh đã được đưa về.

Vì thế trong ban một năm nhất, 50 học sinh chỉ còn lại học sinh cuối cùng.

Không khéo, học sinh cuối cùng không trở lại là học sinh kém nhất trong lớp này, thậm chí kém cỏi nhất lần này.

Kém đến ngay cả gien cấp một cũng chưa đột phá, trong lòng huấn luyện viên không khỏi trầm xuống.

Học sinh trong đám học sinh cũng xì xào bàn tán.

“Xem ra lần này phế vật kia không về được, phỏng chừng đã sớm bị yêu thú ăn thịt.”

“Xứng đáng, tự mình tìm đường chết, bãi săn thú này sao có thể là nơi loại rác rưởi như cô ta có thể tới, không bản lĩnh còn muốn ép ba mình đòi một vị trí, ngày cậu ta vào trường, tôi đã dự đoán được cô ta sẽ có kết cục này.”

Trong đám học sinh đang nghị luận, một nam sinh thân hình cao lớn đầy mặt kiệt ngạo, chuyển mắt, nhìn bóng lưng của một nam sinh khác trước mặt, lạnh lùng nói.

“Này, Hạ Chính Hạo, cậu không canh giữ bên cạnh vị hôn thê kia của cậu, bảo vệ cô ấy thật tốt sao?”

Nam sinh vừa thốt lên xong, đám nam sinh đứng cùng vây quanh cậu ta sôi nổi phụ họa.

“Đúng vậy, vị hôn thê như hoa như ngọc như vậy, vậy mà lại không bảo vệ tốt cho cô ấy, nếu thật sự rơi vào miệng yêu thú thì thật đúng là đáng thương.”

Nam sinh phía trước bị kêu Hạ Chính Hạo, nghe thấy những lời này, một khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình càng lạnh đi vài phần.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Thiên Hạo, kẻ vẫn luôn áp hắn một đầu, luôn đối địch với hắn, nhàn nhạt trả lời: “Tiêu thiếu quan tâm an nguy của bạn học Quyền như vậy, có thể chủ động xin đi tìm.”

Tiêu Thiên Hạo nhìn bộ dáng Hạ Chính Hạo làm ra vẻ giả tạo lập tức chán ghét, khi cậu ta còn muốn châm chọc vài câu, phía trước một chiếc máy bay tầng trời thấp đang bay trở về.

Mọi người đều nhìn qua.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống chỗ đất trống, cửa mở ra, một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh từ phía trên nhảy xuống, nhìn thấy gương mặt xấu thậm tệ kia của thiếu nữ, tất cả mọi người ở đây kinh sợ.

Quyền Gia Vân, phế vật này vậy mà còn sống trở lại?

Không chỉ là học sinh, vài huấn luyện viên ở đây cũng kinh ngạc vài giây, vẫn là huấn luyện viên trưởng La Chí Quốc đã bình tĩnh lại trước, đi về phía thiếu nữ.

Liếc mắt một cái huấn luyện viên La đã thấy đồng phục rách nát nhiễm vết máu trên người thiếu nữ.

Ông ta trầm giọng hỏi: “Có khỏe không? Có bị thương không?”

Quyền Gia Vân nhìn thoáng qua huấn luyện viên trước mặt, tầm mắt lại hướng về đám học sinh cách đó không xa.

Mấy chục học sinh ban nhất cũng đang nhìn cô.

Quyền Gia Vân nhìn đám học sinh gương mặt non nớt, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống khuôn mặt nhỏ còn tính soái khí kia của Hạ Chính Hạo.

Thấy thiếu niên kia, một nụ cười khó tả từ từ nở ra trên khóe miệng cô.

Hạ Chính Hạo nhìn thẳng vào cặp mắt kia, cả người lạnh lẽo.

May mà, Quyền Gia Vân chỉ liếc mắt một cái đã quay đi, cô nhìn lại huấn luyện viên trưởng cười khanh khách nói: “Thưa huấn luyện viên trưởng, tôi không sao, tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe như vậy.”

Huấn luyện viên La nhìn ý cười trong mắt cô, hơi sửng sốt.

Trước kia Quyền Gia Vân là như vậy sao?

Nhưng trước đây ông ta cũng không biết Quyền Gia Vân là người như thế nào, chỉ biết cô là đại tiểu thư được cha chú giúp đỡ mà vào trường.

Ánh mắt huấn luyện viên La chợt lóe, rũ bỏ suy nghĩ dư thừa này, lại hỏi: “Chiến lợi phẩm lần này của em đâu?”

Vốn dĩ huấn luyện viên La chỉ là hỏi theo lệ thường, căn bản không trông cậy vào cô có thể lấy ra chiến lợi phẩm gì.

Ai ngờ nghe xong ông ta nói, Quyền Gia Vân thật sự cởi chiếc ba lô ra và đưa cho huấn luyện viên La.

“Chiến lợi phẩm đều ở bên trong.”

Huấn luyện viên La mở ba lô ra nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt sắc bén rơi vào trên mặt Quyền Gia Vân.

“Những thứ này đều là em tự mình đi săn được?”