Chương 3: Không tin

“Đương nhiên.”

Quyền Gia Vân không tránh mà đón nhận ánh mắt nghi ngờ của huấn luyện viên La.

Huấn luyện viên La nhìn cô một cái thật sâu, và đưa ba lô của cô cho huấn luyện viên phụ trách thống kê.

Khi huấn luyện viên phụ trách thống kê lấy ra chiến lợi phẩm của Quyền Gia Vân, tất cả mọi người không thể tin được hai mắt của mình.

Bởi vì chiến lợi phẩm mà cô giao nộp là nhiều nhất trong số tất cả các học sinh lần này.

Thú hạch và trái tim ẩn chứa tinh huyết quan trọng nhất trong thân thể yêu thú, tổng cộng cô lấy về tới bảy loại, cộng thêm 14 cái chân trước sắc bén, có nghĩa là cô đã chém gϊếŧ bảy con yêu thú cấp một trung kỳ.

Tiêu Thiên Hạo nhìn mấy thứ này, lông mày khẽ động.

“Đây là chân trước của tật phong cuồng lang.”

Nói rồi, ánh mắt của Tiêu Thiên Hạo hướng về phía thiếu nữ mà cậu ta chưa bao giờ nhìn thẳng.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cậu ta, Quyền Gia Vân ngước mắt nhìn tên nhóc này một cái, chỉ liếc một cái, Quyền Gia Vân lập tức dời tầm mắt đi.

Tiêu Thiên Hạo lại hơi ngạc nhiên.

Là cậu ta ảo giác sao?

Cậu ta thế nhưng cảm nhận được một loại cảm giác không thèm để ý từ một cái liếc mắt này.

Như thể một người quan trọng nào đó tình cờ liếc nhìn bạn, lại không hề đặt bạn vào mắt.

Ánh mắt Tiêu Thiên Hạo trầm xuống, đôi mắt cậu ta khóa chặt trên khuôn mặt xấu xí của Quyền Gia Vân, cố gắng nhìn ra điều gì đó.

Mà lúc này, bọn học sinh đã náo loạn.

Lần này học sinh tham gia khảo hạch cũng gặp được đám tật phong cuồng lang kia, nhưng họ không đủ sức chống lại tật phong cuồng lang nổi tiếng về tốc độ, hoàn toàn dựa vào trang bị lên không tránh thoát một kiếp.

Hiện giờ cái này phế vật lại xử lý đám tật phong cuồng lang kia??

Làm sao có thể!

“Không thể nào, sao phế vật này có thể chém gϊếŧ nhiều yêu thú như vậy?”

“Đúng thế, cô ta ngay cả võ giả cấp một cũng không phải, sao có thể chém gϊếŧ được bảy con yêu thú cấp một trung kỳ?”

Một học sinh nghi ngờ lên tiếng, những người khác cũng sôi nổi nghi ngờ, từng đôi mắt phẫn nộ nhìn về phía Quyền Gia Vân.

“Gian lận.”

“Nhất định là cô ta gian lận.”

Huấn luyện viên La cũng hiểu nghi ngờ của bọn học sinh.

Đám học sinh kiêu ngạo này mỗi người đều là xuất sắc trong đám bạn cùng lứa tuổi, đều là người bằng bản lĩnh thật thi vào học viện quân sự, mà Quyền Gia Vân lại là đi cửa sau vào, bản thân không có một chút thực lực nào.

Cho nên, bọn họ nghi ngờ là hợp lý, ngay cả ông ta cũng không tin.

Huấn luyện viên La ý bảo bọn học sinh an tĩnh lại, nhìn Quyền Gia Vân nói:

“Quyền Gia Vân, không phải các bạn học nghi ngờ em, mà là lần này em quá ngoài dự đoán của mọi người, em nói cho tôi, em đã săn gϊếŧ những tật phong cuồng lang này như thế nào?”

Lời này vừa ra, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Quyền Gia Vân, đều đang chờ cô trả lời, Tiêu Thiên Hạo cũng đang đợi.

Dưới sự chú ý của mọi người, Quyền Gia Vân nhìn từng đôi mắt chờ đợi này, cười khẽ một tiếng, không chút để ý liếc mọi người nói:

“Vì sao tôi phải nói, những người khác cũng không phải nói săn gϊếŧ yêu thú như thế nào đi.”

Lời này vừa ra, dấy lên ồn ào.

Ba tháng này mới nhập học, phế vật này dù có chút bối cảnh, nhưng trong học viện quân sự chỉ tôn cường giả này vẫn luôn cúi đầu, chưa từng giống hôm nay, cũng dám nói như vậy.

Đám học sinh liên can như bị khiêu chiến quyền uy, ánh mắt nhìn cô có kinh ngạc, có trào phúng, có phẫn nộ, có lạnh nhạt……

Một nam sinh cao lớn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, dẫn đầu mở miệng châm chọc nói:

“Sao chúng tôi có thể giống cô? Cô còn chẳng phải võ giả, cô không nói ra được săn gϊếŧ như thế nào, chính là gian lận, gian lận phải bị hủy bỏ thành tích.”

“Đồng ý.”

“Nếu cô ta không nói, tất cả chúng ta không ủng hộ thành tích này.”

“Huấn luyện viên xin hủy bỏ thành tích của cậu ta đi.”

“Hủy bỏ thành tích.”

Cuối cùng mọi âm thanh đều biến thành cái này.

Ánh mắt huấn luyện viên La sáng ngời nhìn Quyền Gia Vân nói:

“Em thấy đấy, các học sinh khác đều yêu cầu như vậy, nếu em không nói ra được, thành tích này chỉ sợ không được chấp nhận.”

Nhìn quần chúng học sinh tình cảm xúc động phẫn nộ trước mắt, Quyền Gia Vân nhẹ cười khẩy một tiếng.

“Các người thật nhiều chuyện.”

Cô nhún vai nói:

“Được thôi, tôi nói, còn không phải là muốn biết quá trình tôi săn gϊếŧ yêu thú sao? Thi thể vẫn còn ở đằng kia, các người có thể kiểm tra, chỉ là… Chỉ là khi tôi gặp bọn chúng, yêu thú đều ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chờ tôi đi gϊếŧ, vì thế tôi lập tức tiến lên gϊếŧ, phân thây, quá trình chính là như vậy, nhưng mà, đây không phải tôi gian lận, quy tắc khảo hạch không nói cái này không tính.”

Mọi người nghe xong cô giải thích, ngây người.

“Cái gì gọi là ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không nhúc nhích?”

Quyền Gia Vân cho học sinh hỏi chuyện một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, nói:

“Đã hôn mê, đương nhiên là vẫn không nhúc nhích còn gì.”

“……”

“……”

Yên lặng như chết.

Lúc này bọn học sinh cũng hiểu, chính là cô gặp may, đυ.ng phải yêu thú đã hôn mê.

Giây tiếp theo, ánh mắt đám học sinh nhìn Quyền Gia Vân trở thành khinh thường trước kia.

Thì ra là thế, khó trách cô có thể lấy nhiều chiến lợi phẩm như vậy về.

Tuy đám học sinh vẫn cứ cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhưng so với một phế vật bỗng nhiên nghịch thiên gϊếŧ nhiều yêu thú như vậy, vẫn là một phế vật gặp cứt chó vận có thể làm người dễ tiếp thu hơn.

Huấn luyện viên La cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười với loại khoá trước tình huống ít có này.

Ông ta đoán, yêu thú ngất xỉu có lẽ liên quan đến dị tượng kinh thiên trước đó, xem như cô nhặt được tiện nghi.

Này thật sự không tính gian lận!

Bất quá, lần này khảo hạch đệ nhất danh là như vậy tới, cũng thật là……

Tuy cảm thấy có chút buồn cười, nhưng loại tình huống này cũng không thể phủ nhận thành tích của cô.

Huấn luyện viên La chỉ phải tuyên bố:

“Đây thật không tính là gian lận, mặc kệ săn gϊếŧ như thế nào, chỉ cần mang về là tính có thành tích.”

Huấn luyện viên La vừa nói, việc này coi như đã định.

Đối với việc này, Quyền Gia Vân chỉ cười nhạt.

Tiêu Thiên Hạo chú ý tới nụ cười của cô, hơi híp mắt, một phế vật lấy được hạng nhất khảo hạch quan trọng như vậy lại là không màng hơn thua?

A, thật đúng là thú vị.