Chương 31

Nhìn thấy Nạp Lan Vân Khê không xảy ra việc gì, Hầu phu nhân và hai đứa con gái không khỏi khẩn trương trong lòng, vội vàng ra lệnh cho hạ nhân tháo cái xác xuống. Một vài nữ hầu quấn quần áo cho người phụ nữ đang được treo trên mái nhà, sau đó vén mái tóc của nàng ta ra, lúc này mới nhìn rõ được nàng là ai.

“Liễu Nhi?” Hầu phu nhân hét lên ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ treo cổ chính là Liễu Nhi, thị nữ thân thiết của bà.

Bà ta quá mức sơ ý, vốn sáng nay không nhìn thấy Liễu Nhi, bà ta còn không thèm để ý, không ngờ được rằng nàng ta lại bị treo cổ ở đây.

Bà ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Nạp Lan Vân Khê, trong ánh mắt còn giấu một tia hung ác, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng. Nạp Lan Vân Khê cũng nhướng mày, nhìn lại bà ta. Mắt đối mắt, trong không khí phảng phất có thể thấy được tia lửa. Hầu phu nhân biết rõ nàng đang chính thức tuyên chiến với bà ta, Thế nhưng, nàng cũng thắc mắc, Liễu Nhi vì sao lại có thể ở đây?

“Tại sao có thể là nàng ta?”

Rốt cuộc Lão phu nhân cũng biết rõ, nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, đại khái cũng biết được tình huống. Nhất định là hai tên này đưa Liễu Nhi đến đây để hủy hoại sự trong trắng của nàng ta, nàng ta đã treo cổ tự vẫn trong cơn tức giận.

“Lão phu nhân, ngài phải làm chủ cho tức phụ, là ai có thể nhẫn tâm để hai tên này làm hại đến nha đầu này của con? Ở Bạch Văn miếu này, ai có thể giết người?”

Đầu óc Thẩm Tố Thu quay cuồng. Hiện tại Thẩm Tử Ninh không có ở đây, hẳn là ngươi ta đã lẻn xuống núi trước, bây giờ giao dịch đã xong xuôi hết, vậy thì Liễu Nhi đã chết một cách vô ích rồi!

“Lão phu nhân, ngôi miếu này của ta chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nhất định là thủ phạm cố ý đến đây.”

Vân Ni sư thái mở miệng giải thích. Chuyện như thế này xảy ra trong chùa khiến nàng cũng rất bất ngờ. Điều này trước đây chưa bao giờ xảy ra ở Bạch Vân miếu.

“Vậy nguồn gốc của hai người này từ đâu đến? Bọn họ bắt lấy Liễu Nhi, sau đó vì sao còn chết cùng với Liễu Nhi?”

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ. May mắn thay chỉ có một nữ hầu bị giết chết, mọi người còn lại trong Hầu phủ đều không bị thương tích gì, vậy thì chỉ cần đưa cho người nhà của nữ hầu đó một chút tiền mà thôi.

“Những nữ sĩ đều không nhận ra bọn họ, chắc là bọn vô lại.”

Vân Ni sư thái nói một câu khẩu hiệu Phật giáo, đầy lòng từ bi.

“Lão phu nhân, để con nhìn xem nguyên nhân cái chết của Liễu Nhi cho.”

Nạp Lan Vân Khê liếc nhìn hai người đàn ông, bọn họ bị giết bởi con dao găm trong gáy, người của Dung Ngọc không hề giết hai người đó lúc cứu nàng ra, vậy ai đã giết hai người này? Có phải là Thẩm Tử Ninh? Tại sao lại giết bọn họ? Là để bịt miệng sao?

Hơn nữa, Liễu Nhi liệu có phải là tự sát sau khi bị bọn họ làm nhục hay khộng?

“Được, con đi đi.”

Lão phu nhân liếc nhìn Nạp Lan Vân Khê rồi nghĩ về ngày mà nàng bị hối hôn, mặc dù Nạp Lan Khang giấu bà, nhưng những gì xảy ra trong Hầu phủ ngày hôm đó sao có thể che giấu được bà ấy? Bà ấy chỉ là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, chứ có việc gì mà bà ấy không biết?

Nạp Lan Vân Khê kiểm tra hiện trường, vì nam nữ khác biệt, thế nên nàng chỉ đứng nhìn hai người đàn ông đó từ xa. Vêt thương chí mạng của hai người đó nằm ở sau gáy. Bọn họ chết còn không hết tội, vậy nên nàng cũng chẳng quan tâm bọn họ vì sao phải chết.

Nàng khám nghiệm hiện trường, kiểm tra những dấu vết trên cổ Liễu Nhi. Cơ thể của nàng ta đã cứng lại, hẳn là chết từ đêm hôm qua, nguyên nhân chết là bởi vì bị siết cổ. Không có gì bất thường.

Nàng nhìn vào sợi dây đang treo trên thanh ngang, quay đâu lại nhìn những người của Hầu phủ.

“Tổ mẫu, Liễu Nhi nàng ấy không phải tự sát, mà là bị cao thủ võ lâm giết chết.”

Nạp Lan Vân Khê khẽ cau mày. Theo tình hình này, Thẩm Tử Ninh không phải là người giết hai người đàn ông kia và Liễu Nhi, hắn ta không có võ công cao như vậy.

“Ồ, nàng ấy bị người khác giết như thế nào?”

“Lão phu nhân, người nhìn vào nút thắt trên sợi dây này. Nếu một người bình thường treo cổ tử tự, vậy thì sẽ chọn buộc nút chết.”

Nạp Lan Vân Khê cầm sợi dây, bước đến chỗ Lão phu nhân cho bà ấy nhìn nút thắt.

“Đúng thế, nếu không phải nút chết thì sao nàng ấy có thể treo cổ được?”

Lão phu nhân nói thầm. Chuyện treo cổ tự sát thì buộc nút chết là điều đương nhiên, nếu không buộc nút chết thì sao được?

“Đúng thế, nhưng mà ngài xem này, nút thắt này không phải là nút chết.”

Nạp Lan Vân Khê nói xong thì kéo nút buộc trên sợi dây, nó thực sự chỉ là một nút buộc mà thôi.

“À… chuyện này, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lão phu nhân sau khi nhìn rõ thì ngạc nhiên mà hỏi.

“Lão phu nhân, Liễu Nhi đã bị ai đó treo cổ. Chỉ có võ sư mới có thể tạo ra nút buộc này khi bọn họ giết người. Sợi dây này sẽ tự thắt lại sau khi người được treo lên.”

Với lời giải thích của Nạp Lan Vân Khê, Lão phu nhân và mọi người trong Hầu phủ lập tức hiểu ra được vấn đề. Thẩm Tố Thu nghe lời của Nạp Lan Vân Khê, trong lòng vô cùng ngạc nhên, Thẩm Tử Ninh cả ngày đi lang thang khắp các con phố hóa hoa bắt bướm, thưởng thức nghệ thuật. Việc giết người như cách giết Liễu Nhi càng không thể làm được, vậy thì ai là người giết chết nàng ấy?

Đám đông im lặng một lúc, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có người từ từ tiến vào, còn đẩy một chiếc xe lăn, Dung Ngọc đang ngồi trên đó. Tên thị vệ đẩy xe lăn của Dung Ngọc bằng một tay, tay còn lại cầm một chiếc xích sắt. Có một người bị khóa ở cuối đầu bên kia, tập tễnh đi phía sau bọn họ.